Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 713
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:27:07
Lượt xem: 69
"Nhà họ Thẩm thật đúng là gặp vận may lớn, nhà người ta có một Trạng Nguyên thôi đã thấy quý hiếm lắm rồi, nhà hắn ngược lại, lập tức có hai người con rể đều là Trạng Nguyên!"
"Ngũ nha đầu nhà Trọng Thành thật đúng là phúc tinh, vận may cũng quá tốt rồi!"
Nghe vậy, những người đang xem náo nhiệt lập tức trở nên kích động, người của thôn Thẩm gia cũng rất vui vẻ, những người đến xem náo nhiệt khác cũng đều thấy hâm mộ, ghen ghét, sao trong thôn bọn họ không có cô gái nào có thể tìm được con rể Trạng Nguyên như vậy chứ, như vậy thì bọn họ cũng có thể được thơm lây rồi.
"Ngũ muội, chúc mừng muội, tỷ biết Ngự Thiên nhất định có thể đỗ Trạng Nguyên mà." Nghe được tin Mộ Dung Húc đỗ Võ Trạng Nguyên, Thẩm Bích Tuyết tiến lên nắm lấy tay Thẩm Bích Thấm vui vẻ nói.
"Vâng."
Tâm tình của Thẩm Bích Thẩm cũng kích động đến mức không khống chế được hành động của bản thân, lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra tâm trạng của nàng cũng có thể vì một người mà thay đổi.
"Đa tạ quan sai đại ca, vất vả rồi." So với sự kích động của Lâm Bác Văn, Phùng Lão lại cực kỳ bình tĩnh, sau khi nâng mấy người dậy, lập tức ung dung ban thưởng.
Đối mặt với dáng vẻ bình tĩnh kia của Phùng lão, vị quan sai kia cảm thấy rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy người nhà nào nghe thấy con cháu nhà mình đỗ Trạng Nguyên vẫn giữ được bình tĩnh như vậy.
"Đa tạ lão gia."
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, người quan sai này cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi nhận lấy tiền thưởng thì chắp tay với mấy người họ nói: "Mấy bị lão gia, lần này hai vị Trạng Nguyên không chỉ đỗ Trạng Nguyên, lại còn trúng cả Tam Nguyên, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có trong khoa cử của Nam Minh, cho nên Thánh thượng đã khâm thưởng thánh chỉ khen ngợi, để cho người đọc sách trong toàn thiên hạ biết triều đình thấy được sự khuyến khích học tập của triều đình, tại hại là được lệnh đến báo tin trước, một lúc nữa, tri phủ đại nhân, tri huyện đại nhân và cử nhân lão gia sẽ đến đây tuyên đọc thánh chỉ, cung thỉnh chư vị đại nhân chuẩn bị trước một ít hương nến án kỷ, để nghênh đón và tạ ơn!"
"Cái gì? Tri phủ và tri huyện đại nhân đều muốn đến đây, còn muốn tuyên đọc thánh chỉ?" Nghe vậy, Thẩm Lâm thị lập tức hoảng hốt nói.
"Đúng vậy, nếu không thì sao có thể biểu thị sự tôn kính với Trạng Nguyên lang được chứ!" Quan sai chắp tay cung kính nói: "Mọi người vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đi, không thể qua loa được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-713.html.]
"Đúng, đúng đúng." Nghe vậy, người trong nhà họ Thẩm lập tức vội vàng vào nhà chuẩn bị đồ đạc.
"Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thế?" Bên phía nhà chính, sau khi Thẩm lão thái nghe được động tĩnh thì khó hiểu hỏi.
"Yêm cũng không biết, đây là âm thanh gì vậy, Hồng Hoa, Hồng Hoa, ngươi c.h.ế.t ở chỗ nào rồi!" Thẩm Lý thị cũng cảm thấy khó hiểu, cao giọng hướng trong sân hét lớn.
"Lão phu nhân, phu nhân." Nghe được tiếng hét gọi, Hồng Hoa nhanh chóng cúi đầu chạy vào trong phòng.
"Ngươi c.h.ế.t rũ ở đâu thế hả, có phải trốn đi đâu lười biếng rồi không!" Nhìn thấy Hồng Hoa chạy vào, vẻ mặt Thẩm Lý thị tràn đầy tức giận lấy chổi lông gà quất mạnh mấy cái lên người nàng ta.
"Hu hu hu, phu nhân, yêm cũng không có lười biếng, yêm đang giặt quần áo." Hồng Hoa không dám nhiều lời, chỉ đành uất ức khóc rống lên.
"Khóc khóc khóc, chỉ đánh có vài cái đã khóc rồi, được rồi, ngươi nói cho ta biết, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thế?" Không vui trừng mắt nhìn Hồng Hoa một cái, Thẩm Lý thị mới mở miệng hỏi.
"Nghe... Nghe nói là trong thôn chúng ta có người đỗ Trạng Nguyên, họ đang báo tin vui." Lúc này Hồng Hoa mới lau nước mắt, nhỏ giọng nói.
"Cái gì? Trạng Nguyên? Nhà ai có năng lực như vậy... Đợi đã!"
Đang nói, hai mắt Thẩm Lý thị đột nhiên trợn to, nắm lấy tóc của Hồng Hoa tức giận nói: "Người đỗ Trạng Nguyên là ai?"
"Là... là con rể tương lai của nhà họ Thẩm, là Lâm đại nhân và Mộ Dung đại nhân."
Hồng Hoa bị kéo tóc khiến da đầu đau như muốn bổ ra, nhưng cũng chỉ đành chịu đựng, không dám kêu đau tiếng nào.