Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 725
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:41:30
Lượt xem: 69
Thẩm Bích Thẩm gật đầu: "Chỉ cần A Húc chịu khuất phục, chức vị này chính là vị trí tốt nhất Diêm Tùng cho hắn, nếu không khuất phục ông ta lập tức điều A Húc đến Kế Môn, ông ta đã chuẩn bị bước đi này ở phía sau."
Thiêm sự chỉ huy Sơn Đông sao? Ông ta sắp xếp một cách khéo léo đến thế này, không hổ danh đại gian thần số một Nam Minh, quả nhiên là cáo già, tâm tư vô cùng kín đáo!
"Lão thất phu kia thật sự đáng giận! Thấm Nhi, thánh thượng hạ ý chỉ để Ngự Thiên tuần tra biên cảnh ba năm, quy định của triều đình về thời gian tuần tra từ tháng giêng đến cuối mùa thu hàng năm."
Nói đến đây Lâm Chấn đau lòng nhìn Thẩm Bích Thấm: "Như vậy Ngự Thiên muốn trở về cũng không được, chỉ sợ trong vòng ba năm hai người sẽ không thể gặp nhau."
"Sao lại như vậy?"
Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết nghe xong, vành mắt cũng đỏ lên, họ nhìn Thẩm Bích Thẩm không nói nên lời. Ba năm không thể gặp nhau, thật sự quá tàn nhẫn!
"Tên cẩu tặc Diêm Tùng quả thật khinh người quá đáng!" Thẩm Trí Viễn vô cùng tức giận, thậm chí trong mắt còn lóe lên oán hận nồng đậm.
Hắn vẫn còn nhớ đến chuyện năm đó Diêm Hoa đến tận cửa hàng nhà họ khi dễ, sở dĩ Quý Tư Linh phải vào cung cũng có liên quan đến Diêm Tùng, vì vậy thù mới hận cũ cộng lại Thẩm Trí Viễn quả thực căm hận Diêm Tùng thấu xương."
"Người này làm nhiều việc ác như thế, ác giả ác báo, rồi sẽ có ngày ông ta sẽ gặp báo ứng." Lâm Bác Văn cũng tức giận.
"Ông ngoại, phụ thân, nương, mọi người không cần phải như vậy, chẳng qua chỉ là ba năm mà thôi, con còn nhỏ, ba năm sau chỉ mới mười lăm tuổi."
Thẩm Bích Thẩm khẽ cười nói: "Con đợi được, cho dù thế nào con cũng tình nguyện chờ hắn trở về."
"Thấm Nhi, tỷ tin muội có thể kiên trì đợi đến ngày mây tan nhìn thấy trăng thanh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-725.html.]
Thẩm Bích Tuyết vòng tay ôm Thẩm Bích Thẩm vào n.g.ự.c mình, nghẹn ngào nói:
"Chúng ta đều hiểu rõ Ngự Thiên làm người thế nào, nhất định hắn sẽ không dễ dàng khuất phục."
"Ừm, muội biết."
Được người nhà quan tâm, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa cũng tràn đầy năng lượng, nàng không có bất kỳ e ngại và hoang mang nào: "Con không sao, mọi người đừng lo lắng! Hơn nữa Ngự Thiên không thể trở về nhưng chúng ta vẫn có thể đến tìm hắn."
Người xưa đều thích an phận, ở yên một góc nên trong lòng thường có sự sợ hãi đối với những vùng đất xa lạ nhưng với một người hiện đại như Thẩm Bích Thẩm mà nói đi xa cũng chỉ là một chuyến du lịch mà thôi, chỉ cần không phải Mộ Dung Húc thay lòng đổi dạ, với Thẩm Bích Thẩm mà nói khoảng cách kia không tạo gánh nặng nào trong suy nghĩ của nàng.
"Đúng vậy, ngũ muội có thể đi thăm Mộ Dung đại ca! Nếu Mộ Dung đại ca nhìn thấy muội, chắc chắn hắn sẽ vô cùng ngạc nhiên."
Một câu làm hắn bừng tỉnh, Thẩm Trí Viễn vỗ tay nói: "Bao giờ muốn đi, chỉ cần ngũ muội nói với huynh một tiếng, tam ca sẽ đi chung với muội"
"Được, tạ ơn tam ca.”
Nhìn gương mặt thiếu niên ngày càng kiên nghị và thành thục, Thẩm Bích Thẩm nở nụ cười mãn nguyện. Thẩm gia càng ngày càng tốt lên, còn về Mộ Dung Húc, nàng cực kỳ tin tưởng vào hắn.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Thẩm Bích Thấm đi tìm Phùng lão, kể lại tình hình của Mộ Dung Húc cho ông ấy biết, phản ứng của Phùng lão cũng giống như Thẩm Bích Thẩm, đều vô cùng thản nhiên, thậm chí ông ấy còn an ủi Thẩm Bích Thấm vài câu, ông ấy nói nếu Mộ Dung Húc thay lòng đổi dạ ông ấy sẽ không cần tôn tử này. Thái độ của Phùng lão làm Thẩm Bích Thẩm rất cảm động, chỉ là nàng rất có lòng tin với Mộ Dung Húc.
Bề ngoài Mộ Dung Húc rất hờ hững với mọi thứ, bên trong hắn lại là một người cực kỳ kiêu ngạo, Diêm Hương Tuyết kia càng ép buộc hắn chỉ càng đẩy hắn ra xa, vì vậy Thẩm Bích Thẩm hoàn toàn không lo lắng ả trà xanh kia có bản lĩnh cướp Mộ Dung Húc đi.
Chỉ là vừa nghĩ đến không thể gặp Mộ Dung Húc trong một thời gian rất dài khiến Thẩm Bích Thẩm không khỏi cảm thấy mất mát.