Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-07-25 19:05:23
Lượt xem: 171
Mãi đến khi những người kia đã rời đi, Thẩm Bích Thẩm bảo Thẩm Kỳ Viễn đứng yên trông đồ còn mình thì chạy đi hái những quả ớt đó, mãi đến khi mấy quả ớt đều được hái xuống, nàng dùng khăn tay gói lại cẩn thận mới chạy trở lại.
"Tam ca, huynh chờ một chút, muội đi mua thêm mất cái bánh bao."
Sau khi đặt mấy quả ớt vào sọt, nàng nói một tiếng với Thẩm Kỳ Viễn rồi chạy đến quầy bán bánh bao.
Nàng muốn mua một ít bánh bao về cho người nhà mình, tiện thể cũng hỏi thăm về
quả ớt này "Thúc thúc, cháu muốn mua sáu cái bánh bao." Một cái bánh bao là hai văn tiền, Thẩm Bích Thẩm cầm mười hai văn tiền đưa cho người bán hàng.
"Đủ rồi!"
Thu tiền vào, người bán hàng lên tiếng rồi dùng túi giấy dầu gói bánh bao lại cho Thẩm Bích Thẩm. "Thúc thúc, hoa trên xe kia vừa vứt xuống gọi là hoa gì vậy ạ? Cháu nhìn nó rất lạ mắt." Lúc người bán hàng gói bánh lại cho nàng, Thẩm Bích Thẩm tò mò hỏi thăm.
"Thứ kia sao? Đó là ớt. Ta nghe nói từ nước ngoài đưa vào, rất hiếm đấy! Năm ngoái lúc Trang viên ngoại rước con dâu vào nhà đã cố ý trưng ra như thế, cũng khiến cho chúng ta may mắn nhìn thấy, thứ hoa có màu đỏ chót, đúng là rất có không khí vui mừng."
Nhưng bán hàng vừa nói vừa xếp bánh bao lại, đưa cho Thẩm Bích Thấm: "Chẳng qua chỉ được một thời gian thì cái hoa đó cũng khô lại và biến thành màu đen, rất khó coi."
"Thì ra là vậy. Cảm ơn thúc thúc!" Thẩm Bích Thẩm nhận lấy bánh bao và nói lời cảm ơn, sau đó nàng quay lại đường cũ nhưng trong bụng thì vui như hoa nở, giống như
nàng đang nhìn thấy có rất nhiều bạc đang vẫy chào mình.
Nam Minh vẫn chưa biết dùng đến ớt làm gia vị, nếu lúc này dùng ớt làm ra món ăn thì chắc chắn nàng sẽ trở thành người đầu tiên ở Nam Minh này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-75.html.]
Chỗ bao tay bên kia sẽ có một khoản thu nhập cố định vào mỗi ba ngày, bây giờ lại có thêm con đường tạo ra tiền tài với quả ớt này. Nghĩ đến đây Thẩm Bích Thấm đã cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.
Chuyện đáng ngại duy nhất hiện nay chính là tách ra riêng, Thẩm Kỳ Viễn đã chín tuổi, chuyện nhập học không thể để chậm trễ.
Thẩm Bích Thấm cất kỹ bánh bao vào trong sọt thì xe của Thẩm Phú cũng vừa quay trở lại. Bởi vì nhà trưởng thôn cũng cần mua rất nhiều đồ, Thẩm Bích Thẩm đã thả sọt của mình vào đó nên không gây sự chú ý cho người khác.
Lúc trở lại thôn vào buổi trưa, vì bây giờ đang là ngày mùa nên bữa ăn của các nông gia từ hai bữa một ngày đã chuyển thành ba bữa một ngày, vì vậy lúc này mỗi một nhà đều đang bận rộn nấu cơm trưa nên trên đường đi căn bản không có người.
Thẩm Bích Thấm để Thẩm Kỳ Viễn đi trước dò đường, sau khi đã xác định được người của nhà chính Thẩm gia đều không có ở bên ngoài thì hai huynh muội mới nhanh chóng xách sọt chạy về nhà mình.
Sau khi thuận lợi về đến nhà, đóng cửa, lúc này Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn mới nhìn nhau, đồng thời đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu để người ở nhà chính Thẩm gia nhìn thấy mấy thứ họ đã mua hôm nay, chỉ sợ rằng sẽ nổi lên một trận sóng gió mất.
Sau khi đã cất kỹ các sợi, Thẩm Bích Thẩm mang đồ mình mua được đến phòng kế, bắt đầu rửa sạch từng thứ một.
Không lâu trước đây Thẩm Bích Thẩm mới biết được thì ra căn phòng này không phải phòng lò gạch, ngoại trừ một cái vạc đựng nước ra thì cũng chỉ có một cái lò đất nhỏ
và vại gốm nấu cháo nhưng may mắn là có một con d.a.o nhỏ có thể cắt được thịt.
Thẩm Bích Thấm rửa sạch thịt nạc và mỡ, sau đó mới dùng rơm treo lên, bây giờ
mới là buổi trưa, Thẩm Bích Thấm tính đợi trễ hơn một chút mới làm tiếp.
Sau đó nàng mới phóng mấy cây xương lớn vào trong vại gốm, thêm một chút nước và gừng, sau đó hầm lấy từ từ, vì là xương lớn nên phải hầm trong một thời gian dài mới có thể đẩy hết chất dinh dưỡng trong xương ra, vại gốm này cũng không nhỏ, Thẩm Bích Thấm thấy đủ cho người nhà mình ăn.