Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 758

Cập nhật lúc: 2024-09-29 16:39:19
Lượt xem: 68

Tất nhiên, lần này những người đi cứu người vẫn là mấy Long ẩn vệ mà Mộ Dung Húc để lại cho nàng, hiện giờ Thẩm Bích Thẩm vẫn chưa biết sự tồn tại của mấy ám vệ này, nhưng Lưu Trường Phúc lại đã nhìn ra một chút manh mối, đối với những việc mà Thẩm Bích Thẩm muốn làm, những ám vệ kia tất nhiên đều không do dự mà ủng hộ, không cần nói cũng ra tay giúp đỡ.

"Cô nương, người này thật sự có thể tin tưởng được sao?" Đợi sau khi Chung Tương rời đi, Lưu Trường Phúc cau mày hỏi.

"Chỉ cần hắn vẫn coi trọng người nhà, tất nhiên có thể tin được." Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói.

Hai ngày sau, khi tất cả hàng hóa đã được chất xong, Thẩm Bích Thấm lại đi theo thuyền đến phủ Phúc Châu, họ đã đến nơi sau mười ngày đi thuyền.

"Thẩm cô nương, cuối cùng cô nương cũng đến rồi! Cô nương khiến Tống mỗ chờ thật khổ mà!" Đợi khi Thẩm Bích Thẩm xuống thuyền, Tống Đào đã tự mình đến đợi ở bến tàu.

"Sao ông chủ Tống lại đích thân đến tận đây thế? Thật ngại quá." Nhìn thấy Tống Đào, Thẩm Bích Thẩm cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên mỉm cười hành lễ.

"Cửa hàng cách đây cũng không xa, hơn nữa Tổng mỗ vẫn luôn ngày nhớ đêm mong những hương liệu này của cô nương đấy." Mặc dù không biết cách đối nhân xử thế của Tống Đào ngày thường ra sao, nhưng trước mặt Thẩm Bích Thấm, ông ấy chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo, khiến Thẩm Bích Thẩm có ấn tượng rất tốt về ông ấy.

Sau đó mấy người đi đến quán trà để nói chuyện, công việc bến tàu giao lại cho nhóm công nhân khuân vác, đợi tất cả hàng hóa được chuyển xong, lúc này mấy người họ mới đi đến Tống phủ, khi biết được Thẩm Bích Thẩm muốn đến chơi, Tống Nhất Phàm đã mong đợi đứng chờ sẵn ở cửa được một lúc lâu rồi.

"Thẩm Nhi!"

Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm bước vào, Tống Nhất Phàm lập tức vui mừng chạy đến, nụ cười trên khuôn mặt tuyệt thế vô song kia khiến người ta phải mê mẩn, sau đó lại có chút uất ức nói: "Thấm Nhi, trước đó ngươi còn nói muốn tham gia hôn lễ của ta, kết quả không đến thì cũng thôi đi, còn không nói gì đã đi rồi, khiến ta phải đi đường vất vả vội vã lên đường nhiều ngày như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-758.html.]

"Ngươi vội vã lên đường làm gì hả, ở bên cạnh phu nhân mới cưới không vui sao, ta cũng không muốn ở lại chỗ đó nhìn hai người các ngươi bày tỏ tình cảm đâu!" Thẩm Bích Thấm cười đùa nói.

"Thấm Nhi, rõ ràng ngươi biết..."

"Cô nương là tiểu màn thầu... khụ, phu nhân của Tông công tử đúng không, lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Thẩm Bích Thấmm, còn chưa có tự."

Tống Nhất Phàm không nghe ra Thẩm Bích Thấm đang trêu mình, vừa muốn giải thích đã thì Thẩm Bích Thẩm trực tiếp vòng qua người hắn, đi về phía nữ tử có diện mạo thanh tú tao nhã, khí chất dịu dàng phía sau hắn.

"Cô nương là Thấm Nhi đúng không, dung mạo quả thực khuynh quốc khuynh thành, chẳng trách phu quân vẫn luôn không ngừng khen ngợi cô nương."

Nữ nhân kia đầu tiên là hành lễ chào hỏi một cái, sau đó mới mỉm cười nói: "Tiểu nữ tên Thủy Quân Nhiên, tự Doãn Nặc, Thẩm cô nương là bạn tốt của phu quân, vậy thì cứ gọi tôi Quân Nhiên là được rồi."

"Được thế thì tốt quá, nếu đã như vậy thì phu nhân cũng gọi tôi là Thẩm Nhi đi."

Nhìn thấy Thủy Quân Nhiên cũng là một nữ tử có tính cách thẳng thắn, trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy mừng thay cho Tổng Nhất Phàm, cô nương này là một cô nương tốt, mong hắn có thể trân trọng nàng ấy.

"Thấm Nhi." Nghe vậy, Thủy Quân Nhiên hơi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu.

Trước kia chưa gặp mặt, thực ra trong lòng nắng thật sự cũng có chút ghen tị với Thẩm Bích Thấm, bởi vì Tống Nhất Phàm vẫn luôn nhắc đi nhắc lại nàng ấy trước mặt nàng, hơn nữa trong lời nói còn ẩn chứa một loại tình cảm không tầm thường, nhưng bây giờ sau khi gặp được người thật, nàng lại thấy yên tâm, bởi vì nàng thấy được Thẩm Bích Thấm không có ý nghĩ nào khác với Tống Nhất Phàm.

Loading...