Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:58:37
Lượt xem: 47
Trong lúc đội cứu hộ đang căng thẳng cứu viện, cùng lúc này, hạm đội của nhà họ Thẩm cũng đang liên tục vận chuyển dược liệu và lương thực từ bên ngoài đến Chi Sơn.
Lúc này Thẩm Lâm thị đang dẫn theo một nhóm nữ quyến tự mình nấu cháo bố thí, trợ giúp cho những bá tánh bị ảnh hưởng bởi lũ lụt, trong khi đó Lý Ngôn Sanh đang dẫn theo một nhóm đại phu chữa bệnh từ thiện cho người dân, hiện tại những dược liệu đó đều do nhà họ Thẩm tự mình cung cấp.
"Đa tạ bá phu nhân, phụ nhân xin dập đầu bái tạ người!"
Một người phụ nữ đang run rẩy vươn tay nhận lấy bát cháo nóng hổi, sau khi đưa bát cho một cậu bé tầm 5-6 tuổi bên cạnh, lập tức nước mặt giàn giụa quỳ xuống khấu đầu trước người Thẩm Lâm thị.
Nàng là nhóm nạn dân đầu tiên được cứu lên, lúc đó nàng và con trai đang khó nhọc ôm lấy một gốc cây để tránh nước lũ ập đến, nhưng mà có quá nhiều người muốn leo lên cây, nếu như không phải người nhà họ Thẩm đuổi đến kịp thời, thì hai mẫu tử họ chắc hẳn đã bị nước lũ vô tình cuốn trôi rồi.
"Vị nương tử này mau đứng dậy đi, tiểu công tử và ngài đều đói bụng rồi, ngài vẫn nhanh chóng đứng dậy ăn một chút đi."
Phong Ngâm đứng bên cạnh mỉm cười đưa một bát cháo khác đặt vào trong tay của người phụ nữ, nói: "Hiện tại phu nhân nhà chúng tôi đang bận nấu cháo không có cách nào có thể nói chuyện với ngài được, nhưng phu nhân nhà chúng tôi đã nhận được lòng biết ơn của ngài rồi, phu nhân nhờ tôi chuyển lời lại với ngài rằng chỉ cần ngài và tiểu công tử đều sống tốt, đó chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho phu nhân.”
"Phụ nhân hiểu được, bá phu nhân cùng Trung Nghĩa bá đại nhân đều là đại thiện nhất lớn nhất trên đời này, cả đời phụ nhân sẽ mãi ghi nhớ ân tình này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-837.html.]
Người phụ nữ kia cầm lấy bát cháo, lau nước mắt, vẻ mặt kiên định nói: "Sau khi trở về, phụ nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho Trung nghĩa bá và bá phu nhân, ngày ngày cung phụng, phù hộ cho bọn họ cả đời bình an, sống lâu trăm tuổi."
"Được, ngài yên tâm, ta sẽ thay ngài nói lại những lời này cho phu nhân." Nghe vậy, trong lòng Phong Ngâm cảm thấy vô cùng tự hào, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
"Vậy thì cảm ơn cô nương nhé."
Nói xong, người phụ nữ kia lại xoay người liếc mắt nhìn về phía Thẩm Lâm thị đang đầm đìa mồ hôi phát cháo cho nạn dân, sau đó mới lưu luyến xoay người dẫn theo đứa bé rời đi.
Biểu hiện của người phụ nữ kia chỉ là một phần nhỏ về độ ảnh hưởng của tất cả những nạn dân với nhà họ Thẩm, tất cả người dân đều rất biết ơn về việc làm này của nhà họ Thẩm, hai người Thẩm Lâm thị và Thẩm Thủ Nghĩa còn được người dân gọi là Bồ tát sống, họ trở thành sự tồn tại cao lớn nhất trong lòng của bọn họ.
Thẩm Lâm thị cũng không biết ý tưởng của nhóm nạn dẫn này, lúc này khi bà ấy nhìn thấy những nạn dân vừa trải qua trận lũ lụt đang đứng xung quanh mình, vành mắt lập tức đỏ bừng lên, trong lòng chỉ nghĩ nấu thật nhiều cháo để cứu được nhiều người hơn, để những nạn dân này có thể bớt đói bớt lạnh hơn một chút.
Bà ấy liên tục đứng phát cháo cả ngày trời, tay trái thấy mỏi thì lại đổi tay phải, tay phải thấy mỏi thì lại đổi tay trái, mặc dù trong thời tiết ẩm ướt và rét buốt này, bản thân bà ấy đã mệt mỏi và mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không dừng lại một chút nào, biểu hiện này của bà ấy khiến cho trong lòng những người dân ở đó đều tràn đầy sự kính trọng và cảm kích.
Nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ của những người dân tị nạn này, mặc dù là Thẩm Bích Thấm cũng không khỏi cảm thấy xúc động, hậu quả của trận lũ lụt lần này quá mức bi thảm, nghĩ đến tất cả những việc và tính toán nhỏ nhặt mà bản thân đã làm, trong lòng Thẩm Bích Thấm không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
"Tiểu thư, một chuyến lương thực và dược liệu mới đã được giao đến rồi ạ."