Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 863
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:21:26
Lượt xem: 46
"Đúng vậy, bên trong lớp kép này có thả vào một ít thuốc do Tử... Lý đại phu phối, thuốc này có tác dụng nâng cao tinh thần và phòng bệnh truyền nhiễm tốt hơn." Thẩm Bích Thấm vừa đeo khẩu trang lên vừa giải thích.
"Hóa ra là đồ tốt thế này, không biết có thể cho ta thêm mấy cái không?"
Lý Ngôn Sanh nổi tiếng là thần y ở khắp Chương Châu nên vừa nghe đây là khẩu trang của Lý Ngôn Sanh có phối thuốc thì hai vị đại nhân đều không khách sáo, còn chưa đợi Thẩm Bích Thẩm nói, hai người đã mặt dày mày dạn mở miệng xin thêm.
"Đại nhân khách sáo rồi, nếu đại nhân thích thì lấy thêm là được."
Nghe đến đây Thẩm Bích Thẩm cũng đen mặt, cảm thấy không còn lời nào nói với hành vi của hai người họ nhưng ngoài mặt thì không biểu lộ gì, nàng vẫn lễ độ như trước.
"Ha ha, vậy bản quan cũng không khách sáo nữa."
Hai người nghe xong cũng mặc kệ Thẩm Bích Thấm suy nghĩ thế nào, thế là cả hai đã tự chia cho nhau, sau đó lại ôm khư khư trong lòng mình giống như bảo bối.
Trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm không còn khẩu trang nữa, nhìn dáng vẻ hai người trước mặt lại đang vui mừng phấn khởi, Thẩm Bích Thấm tiếc nuối đến mức ruột cũng rỉ máu, nếu không phải Lưu Trường Phúc bên kia vẫn còn một số thì nàng đã cướp về rồi.
Những khẩu trang này đều là Lý Ngôn Sanh đã đặc biệt làm cho nàng, người khác có muốn dùng cũng không có, hai người này thật sự không biết khách sáo gì cả!
Huyện Nam Tĩnh cách thành tây ba mươi dặm, chỉ hơn một canh giờ sau mấy người họ đã vào trong huyện Nam Tĩnh, khi còn chưa đến Tĩnh Thành cảnh tượng dọc đường đi đã khiến người ta cảm nhận mùi vị rất khó chịu.
Mặc dù đã qua một tháng nhưng các bách tính của huyện Nam Tĩnh vẫn không có cách nào được ổn định, ai ai cũng xanh xao, vàng vọt, thậm chí có rất nhiều người mặc quần áo rách rưới, ngủ trên đường, cảnh tượng này khiến người ta không nở nhìn.
Người gặp nạn quá nhiều, căn bản không có cách nào quan tâm toàn diện, bình thường đều là những người giàu có và quyền quý mới được ưu tiên giúp đỡ trước, còn những người dân này chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-863.html.]
Bây giờ đã là tháng mười, cũng may ở đây là phương nam nên thời tiết vẫn ấm áp, nếu là tháng mười tuyết bay phấp phới ở phương bắc thì sợ rằng những người này sẽ không chịu đựng được.
"Thật sự quá thảm rồi!" Quý tri phủ nhìn cảnh tượng này, vành mắt đã nhanh chóng đỏ lên, ông ta không giả vờ mà thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Trong một tháng này, liên tục gặp phải cảnh tượng bi kịch khiến lòng người nặng nề, đặc biệt là những trường hợp nhìn thấy rất rõ ràng mà không thể làm được gì thế này càng làm người ta khắc sâu cảm giác bản thân quá nhỏ bé trước thiên tai.
"Đại nhân, chờ dong riềng được thu hoạch xong, rất nhanh sau đó bách tính sẽ được ăn no, có ăn mới có thể sống sót. Ngài bớt buồn khổ!"
Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy không đành lòng, thấy vẻ mặt Quý tri phủ không tốt, nàng hít sâu một hơi rồi mở miệng an ủi ông ta.
"Ôi, đừng nói là Quý tri phủ nhìn thấy cảnh tượng thế này mà bản vệ chỉ huy sứ ta cũng cảm thấy hốt hoảng, cảnh tượng bi thảm, khốc liệt không thua kém gì chiến trường." Vệ chỉ huy sứ cau chặt đôi mày rậm của mình, sắc mặt không khỏi đông cứng lại.
Không phải sao? Chỉ trong thoáng chốc đã c.h.ế.t hơn một ngàn người, còn không khốc liệt hơn chiến tranh thì là gì?
Mọi người càng nhìn càng cảm thấy khổ sở nên dứt khoát hạ màn xe xuống, nhắm mắt dưỡng thần, đành phải nhắm mắt làm ngơ vì càng xem sẽ càng khổ sở.
"Cô nương, đã đến xã Sơn Ngưỡng rồi." Không bao lâu sau, tiếng nói của Lưu Trường Phúc mới truyền đến, mọi người xuống xe ngựa.
Phạm vi cách ly của xã Sơn Ngưỡng đã thu nhỏ hơn rất nhiều, hầu hết bách tính đã được tự do, chỉ có Lý Ngôn Sanh vẫn còn ở trong trung tâm dịch bệnh như trước đó.
"Cô... Tham kiến các vị đại nhân."
Người này phụ trách báo cáo tin tức từ xã Sơn Ngưỡng cho người của Thẩm gia, khi vừa nhìn thấy Thẩm Bích Thấm thì vô cùng vui vẻ chạy đến, chờ đến gần mới thấy Quý tri phủ nên vội vàng quỳ xuống dập đầu.