Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 864
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:22:26
Lượt xem: 44
"Không cần đa lễ, đứng lên đi! Tình hình hiện tại bên này thế nào rồi?" Cho người kia đứng lên, Quý tri phủ đưa mắt nhìn về phía từng vòng trọng binh đang bao vây lấy khu cách ly hỏi.
"Vẫn như vậy ạ, tuy những người bệnh kia không chuyển biến xấu đi nhưng triệu chứng thì vẫn một mực lập lại, chưa có cách nào trị khỏi hoàn toàn." Người kia nhìn Thẩm Bích Thẩm rồi cúi đầu nói hết sự thật.
"Ôi, quả nhiên là thế." Nghe vậy, tuy đã có chuẩn bị từ trước nhưng chúng quan viên vẫn khó nén khỏi thất vọng.
"Ngươi chuyển phong thư này lại cho Lý đại phu!"
Thẩm Bích Thấm nói, nàng giao phong thư mình đã viết trước đó cho người phụ trách này, bên trong này chính là tình hình của các nạn dân ở trại tị nạn huyện Nam Tĩnh hiện nay.
"Vâng."
Người phụ trách kia không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu rồi lập tức phái người chuyển thư cho Lý Ngôn Sanh.
"Thấm Nhi."
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc, ánh mắt Lý Ngôn Sanh sáng lên, hắn ra khỏi phòng và xem hết thư, chờ xem hết thư, đôi mày nguyệt như đông cứng lại, hắn nói với người đưa thư đến: "Thư này được đưa vào đây từ khi nào?" "Vừa mới đưa đến. Lý đại phu, tiểu thư cũng đến, tiểu thư đang chờ ở phòng gặp mặt." Người đưa thư khẽ cười nói.
"Thấm Nhi cũng đích thân đến?" Nghe vậy Lý Ngôn Sanh lập tức vui vẻ nhướng mày, hắn cất thư vào rồi nhanh chóng vòng sang đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó ánh mắt hắn đã xuyên qua bức tường người trùng điệp và tìm thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc kia, hắn chợt khựng lại, cả người như ngây dại.
Hắn cảm thấy nếu như tiếp tục ở lại bên cạnh Thẩm Bích Thẩm, chỉ sợ phần tình cảm này sẽ càng lớn hơn và hắn không thể kìm chế được.
Hắn cũng không muốn khiến nàng khó xử, hắn biết nàng xem hắn giống như huynh trưởng.
"Tử Hinh ca."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-864.html.]
Lúc này Thẩm Bích Thẩm cũng nhìn thấy Lý Ngôn Sanh bên kia, nàng vui mừng ngoắc tay với hắn, sau đó đã chạy đến phòng gặp mặt.
Phòng gặp mặt này là một gian nhà ngói xây tạm, ở giữa là hai bức tường lưu ly, cách nhau hai mét, phía trên có đục lỗ và từng dãy điện thoại ống giấy trên ở trên đó.
Cái này chính là sáng kiến của Thẩm Bích Thẩm, dùng cách này nói chuyện với nhau sẽ không lo bị truyền nhiễm, có rất nhiều người thân của các bệnh nhân trong này cứ cách một thời gian lại đến đây dùng điện thoại ống giấy này để hỏi thăm và nói chuyện với các bệnh nhân, làm như vậy để các bệnh nhân này biết được mình không bị bỏ rơi và có thêm động lực chiến đấu.
Thấy được, nghe được, khoảng cách được rút ngắn vô cùng khiến cảm xúc các bệnh nhân ổn định hơn và càng thêm kiên cường hơn.
"Tử Hinh ca, huynh gầy rồi."
Cầm một điện thoại ống giấy sạch sẽ mới được thay, nhìn thấy Lý Ngôn Sanh ở đối diện, Thẩm Bích Thấm cảm thấy lòng mình rất đau.
Lý Ngôn Sanh vẫn như trước đó, trên người là một bộ y phục trắng, trang nghiêm mà xinh đẹp như tiên giáng trần, chỉ có sắc mặt trắng bệch, tiều tụy, cái cằm nhọn gầy, hắn vốn đã gầy gò, bây giờ càng gầy hơn.
"Thấm Nhi cũng gầy"
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt càng ngày càng xinh đẹp hơn khiến tình cảm của hắn càng sâu đậm hơn mà không có lời nào diễn tả được, trong nháy mắt Lý Ngôn Sanh kích động muốn rơi lệ.
Hắn cũng muốn không tương tư để không phải chịu nỗi đau của tương tư nhưng sau nhiều lần suy nghĩ hắn lại tình nguyện tương tư vì tình.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Lý Ngôn Sanh vào giờ khắc này.
"Nào có, mỗi ngày nương đều hầm các loại thuốc bổ cho ta, làm sao có thể gầy đi được.” Đè nén nỗi buồn trong lòng mình, Thẩm Bích Thẩm khẽ cười nói: "Tử Hinh ca muốn an ủi ta sao?"
"Nghe cô nương nói như vậy, mỗi ngày chỉ được uống nước suông như ta cực kỳ hâm mộ cô nương"
Nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ cười nói tự nhiên thế này Lý Ngôn Sanh cũng cười lên, lúc này trông hắn như nhiễm chút hơi thở của nhân gian nhiều hơn.
Nghe vậy, dù biết Lý Ngôn Sanh đang nói đùa nhưng trong lòng Thẩm Bích Thẩm vẫn âm thầm đau nhói, trên mặt nàng giả bộ cười, trợn trắng mắt nói: "Hừ! Đáng đời huynh, ai bảo đang ở Quận Thành tốt như vậy thì lại đòi chạy đến đây. Hối hận rồi chứ?"