Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-07-25 19:12:32
Lượt xem: 113
Thẩm Bích Thấm né tránh được, còn lợn rừng kia bởi vì quán tính mà tiếp tục phóng về phía trước, chờ khi nó vọt đến bên cạnh con thỏ c.h.ế.t kia, thì mặt đất xung quanh đột nhiên nứt toác ra, trong nháy mắt không thấy bóng dáng lợn rừng đâu nữa!
"Lép nhép... Lép nhép…”
Ngay sau đó, từng đợt tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc của lợn rừng truyền đến. "Rầm!"
Nghe thấy lợn rừng kêu thảm thiết như vậy, Thẩm Bích Thấm hung hăng nuốt nước miếng, bây giờ nàng đã hiểu được, trên thế giới này từ trước đến giờ sẽ không bao giờ có một bữa cơm trưa miễn phí nào cả! Thì ra ở đó là nơi đặt bẫy săn những động vật lớn, mà con thỏ kia chính là con mồi!
Nếu vừa rồi nàng thật sự đi nhặt con thỏ kia về, vậy thì người ở trong hố bây giờ
nhất định là nàng, nghĩ đến kết cục kia, cả da đầu Thẩm Bích thấm đều tê dại!
'Sàn sạt... '
Lúc này, một bóng dáng từ trong đám cây cối bước ra. "Lạch cạch..."
Nhìn thấy người đến, ngân lang đang ngậm Thẩm Bích Thấm lập tức nhả Thẩm Bích Thấm xuống đất, sau đó ưu nhã bước về bên chân người vừa đi đến.
Người nọ cao chừng một mét bảy mươi lăm, trên người mặc một bộ quần áo săn bằng vải thô ngắn gọn, bên hông buộc một bó dây thừng, tay cầm trường cung, lưng đeo bao tên, xoải bước mà đứng.
Tóc dài rối tung cùng bộ râu quai nón rậm rạp dường như đã che đi cả khuôn mặt, duy chỉ có thể nhìn thấy hai tròng mắt lạnh lẽo như băng tuyết, xung quanh người phát ra khí thế lành lạnh khiến người ta không rét mà run!
Nhìn thấy phản ứng của ngân lang, Thẩm Bích Thấm liền biết người này nhất định là chủ nhân của ngân lang, nếu nói như vậy, thì người này chính là ân nhân đã cứu mạng nàng hai lần.
"Ta..."
Nhìn thấy đối phương đi đến chỗ mình, Thẩm Bích Thẩm vừa định mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng không thành công, người nọ lại vòng qua nàng, ngay cả mắt cũng chưa từng nhìn nàng một cái, lập tức đi về hướng bẫy rập. .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-89.html.]
Sau đó, Thẩm Bích Thấm liền nhìn thấy người nọ dùng dây thừng để ở eo kéo con lợn rừng c.h.ế.t kia lên, một lần nữa chuẩn bị lại bẫy rập cho lần sau, cũng đặt lại con thỏ
kia phía trên bẫy rập một lần nữa.
Giờ phút này, trong nháy mắt Thẩm Bích Thẩm liền hiểu ra, người đặt bẫy rập chính là vị đứng trước mặt này... Vị đại thúc râu quai nón này sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thấm liền cảm thấy bản thân thật sự không nói nên lời với sự vi diệu này...
Người nọ chuẩn bị tốt cho lần săn thú tiếp theo xong, liền một tay xách con lợn rừng nhìn khoảng hai trăm cân kia đặt lên trên vai khiêng đi, dưới biểu tình trợn mắt há mồm của Thẩm Bích Thẩm liền đi vòng qua Thẩm Bích Thẩm rời đi.
"Kia. . Đại thúc kia ơi, thúc chờ một chút!" Nhìn thấy đại thúc râu quai nón phải rời đi, hình như muốn mặc kệ nàng không quan tâm, Thẩm Bích Thẩm liền nói to lên.
Tuy rằng bây giờ trời vẫn còn sớm, nhưng trải qua một màn kinh tâm động phách kia, Thẩm Bích Thẩm thật sự rất sợ, nàng không sợ những thứ hư vô mờ mịt như quỷ
quái linh tinh, nhưng loại mãnh thú có thể lấy mạng người trong vòng một giây ở hiện thực này thì nàng cực kỳ sợ hãi.
Kiếp trước núi rừng cơ bản không có dã thú, cho nên Thẩm Bích Thẩm cũng không cảm thấy núi rừng có bao nhiêu nguy hiểm, trải qua một chuyến này, nàng mới chân chính nhận thức được những lời "phùng lâm mạc nhập" đúng cỡ nào, núi rừng cổ đại thật sự rất là đáng sợ!
Nghe thấy tiếng la của Thẩm Bích Thấm, đại thúc râu quai nón mới dừng bước chân lại, xoay người nhíu mày nhìn nàng.
"Cái này... Đại thúc, ta... Ta bị thương rồi không đi được, ta rất sợ ở một mình."
Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm đáng thương hề hề nhìn đại thúc râu quai nón, người trước mắt khí chất quá
mức lạnh lẽo, Thẩm Bích Thẩm thật sự rất sợ hắn sẽ mặc kệ chính mình.
Thẩm Bích Thấm vừa mới tự kiểm tra cho bản thân, xương cốt của nàng không có bị thương, tuy rằng lúc ngã mạnh nhất thời không thể đứng lên được, tuy rằng chỉ có thể
nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục, nhưng nếu để nàng ở lại đây một mình, thì nàng vạn lần cũng không dám.
"Thuận Phong, ngươi chở nàng đi."