Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 932
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:51:02
Lượt xem: 65
Gần đây phủ bá tước lại bắt đầu trở nên không bình yên, bởi vậy mỗi người nhà họ Thẩm khi đi ra ngoài đều dẫn theo hộ vệ, cho nên, Lưu Trường Phúc thực sự lo lắng khi bản thân muốn rời đi.
"Yên tâm, không phải còn có hộ vệ sao, hơn nữa, ta cũng không phải như những quan gia tiểu thư yếu ớt không có năng lực tự bảo vệ bản thân kia."
Thẩm Bích Thẩm mỉm cười lắc đầu nói: "Hơn nữa, ta còn muốn đi đến chỗ của chỉ huy sứ đại nhân bên kia, những kẻ đó chắc chắn sẽ không dám đến đó, ngươi chỉ cần giúp ta làm tốt những chuyện ta đã dặn dò là được."
"Vậy... vâng." Lưu Trường Phúc do dự một chút, sau đó gật đầu nhanh chóng rời đi, nghĩ đợi làm xong việc sẽ lập tức quay trở về tìm Thẩm Bích Thẩm.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn đi theo bên người của Thẩm Bích Thẩm, bảo vệ nàng từ lâu đã trở thành sứ mệnh của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép Thẩm Bích Thẩm phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.
"Tiểu nữ Thẩm Bích Thẩm kính chào chỉ huy sứ đại nhân."
Bước vào trong sảnh chính của chỉ huy sứ, Thẩm Bích Thẩm mỉm cười lên tiếng chào hỏi Lưu Chính Nghĩa, chỉ huy sứ của phủ Chương Châu.
"Ngũ tiểu thư đa lễ rồi, hạ quan chỉ là một võ tướng, không xứng nhận được đại lễ lớn như vậy."
Nhưng mà Thẩm Bích Thẩm còn chưa kịp khuỵu gối xuống, thì đã bị một lực lượng vô hình chặn lại, thấy vậy, trong lòng Thẩm Bích Thẩm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, xem ra vị chỉ huy sứ này cũng là một người thâm tàng bất lộ (* là người tài giỏi không tùy tiện khoe khoang tài năng của mình, thường biểu hiện là một người tầm thường nhất).
"Chỉ huy sứ đại nhân, hôm nay tiểu nữ tử tùy tiện ghé thăm, thực ra là có một chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." Thẩm Bích Thấm nhấp một ngụm trà, sau đó mỉm cười nhìn Lưu Chính Nghĩa nói.
"Ồ, có chuyện gì, tiểu thư cứ nói cho ta nghe xem nào."
Nghe vậy, Lưu Chính Nghĩa khẽ nhướng mày, sau đó trong mắt hiện lên nụ cười sâu xa nói: "Ta từng nói rằng nếu như ngũ tiểu thư có gì cần giúp đỡ, thì cũng đến tìm ta, chỉ cần là chuyện mà ta có thể giúp được thì nhất định sẽ không từ chối."
"Chuyện là như thế này, ta nghĩ đại nhân hẳn là cũng chú ý đến tình hình thời tiết bất thường của năm nay, dân chúng vừa mới phải hứng chịu thiên tai lũ lụt, nếu như lại mất mùa nữa thì chỉ e tất cả sẽ không sống nổi."
Thẩm Bích Thấm chậm rãi nói: "Ban đầu tiểu nữ còn cho rằng tình huống này chỉ xảy ra ở trong phủ Chương Châu thôi, nhưng vừa rồi khi ghé thăm Quý tri phủ, mới biết được tình huống này đã xuất hiện ở toàn bộ các phủ trong tỉnh Phúc Kiến này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-932.html.]
"Ừm, đúng là như vậy, gần đây lượng nước trong sông đã giảm đi rất nhiều, nếu dựa theo tình hình này, khả năng xảy ra hạn hán là rất lớn."
Nghe vậy, chỉ huy sứ cũng bắt đầu nghiêm túc nói, ngồi thẳng lưng, đôi mắt sâu và sắc bén như ưng của hắn nhìn thẳng vào Thẩm Bích Thẩm, cũng không trực tiếp trả lời, mà lên tiếng hỏi: "Nếu như ngũ tiểu thư đã đi tìm Quý phủ, vậy không biết tình hình gần đây ra sao rồi?"
"Tri phủ đại nhân là người thâm minh đại nghĩa (*hiểu rõ nghĩa lớn), đã đồng ý sẽ giúp đỡ các bá tánh trồng thêm nhiều dong riềng hơn."
Thẩm Bích Thẩm thành thật nói: "Chỉ huy sứ cũng đã trông thấy sản lượng thực tế của dong riềng rồi, cho nên cũng biết lợi ích của chúng đúng chứ.”
"Ừm, đúng vậy."
Thấy Thẩm Bích Thẩm đã thuyết phục được Quý tri phủ, trong lòng Lưu Chính Nghĩa cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Vậy không biết ngũ tiểu thư muốn ta làm chuyện gì."
"Đại nhân là chỉ huy sứ, các quân sĩ dưới trướng nhất định có rất nhiều đồn điền, ta hy vọng đại nhân có thể để cho những tướng sĩ kia trồng dong riềng trong ruộng nhà mình, nhà họ Thẩm đồng ý cung cấp miễn phí hạt giống cho họ."
Thẩm Bích Thẩm mỉm cười từ từ nói: "Đại nhân không cần lo lắng về vấn đề thuế lương thực, đến lúc đó nhà họ Thẩm chúng tôi sẵn sàng mua lại tất cả số dong riềng đó đúng theo giá thị trường, và đổi thành tiền mặt cho ngài, chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho ngài."
Hiện tại thuế lương thực của Nam Minh chủ yếu thu bạc và lương thực, mặc dù dong riềng được hoàng đế công nhận, nhưng vẫn chưa được tính vào phạm vi thu thuế, cho nên mặc dù sản lượng của chúng rất cao, cũng có thể lấp đầy bụng, nhưng lại không thể dùng để nộp thuế lương thực được.
"Hả..."
Nghe được những gì mà Thẩm Bích Thẩm nói, mặc dù là người có lòng dạ thâm sau như Lưu Chính Nghĩa cũng không nhịn được kinh ngạc há hốc mồm, có chút kinh ngạc nói: "Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của hạ quan, hạ quan muốn hỏi, vì lý do gì mà phủ Trung Nghĩa bá có thể làm được đến loại trình độ như vậy?"
"Cha ta đã nói rằng vị trí Trung Nghĩa bá này của ông ấy là nhờ dong riềng mới nhận được sự ân sủng của Thánh thượng, hiện giờ bá tánh đang gặp nạn, ông ấy tất nhiên phải đứng lên làm gương tốt, như vậy mới có thể báo đáp lại sự tín nhiệm của Thánh thượng dành cho ông ấy."
Thẩm Bích Thẩm khẽ cười, trả lời không lộ một chút sơ hở nào.
"Hành động thâm minh đại nghĩa này của Trung Nghĩa bá khiến Lưu mỗ cảm thấy rất bội phục, ngũ tiểu thư cứ yên tâm, ngay cả Trung Nghĩa bá còn làm được đến mức đó, nếu như hạ quan không chịu đồng ý thì thật sự là uống với chức quan này."