Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 938
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:55:25
Lượt xem: 67
Chương Châu phủ lần này xảy ra đại hồng thủy vô cùng lớn, tuy nói đã trùng kiến xong, nhưng không đủ để tất cả bá tánh đều được sắp xếp chỗ ở, vẫn có nhiều người hoàn toàn mất đi gia viên, không có nhà để về.
Đối với những bá tánh bình thường này, cũng có một ít phú hào ở phủ Chương Châu nhận họ về phủ làm hạ nhân, bên phía Thẩm Ký cũng có một trang viên, thu không ít người, nhưng vẫn như trước, là muối bỏ bể, vẫn còn gần ngàn bá tánh chưa được sắp xếp chỗ ở.
Lúc đó vừa đúng lúc Lưu Chính Nghĩa dẫn người đến giữ gìn trật tự, Thẩm Bích Thấm liền nghĩ để những người này đến làm lính canh.
Hiện giờ tình hình ở Nam Minh vô cùng rối ren, vệ binh bị buông lỏng, cộng thêm quan lại các cấp ngang nhiên chiếm ruộng đất, dẫn đến không ít quân hộ không có đất cày, vì vậy liền bỏ đi, hơn nữa những quan lại kia cũng không vì chuyện này mà dừng lại, liền mặc kệ người rời đi.
Giống như trước kia Mộ Dung Húc vừa đến Sơn Đông nhận chức, danh sách rõ ràng đăng ký có sáu vạn ba người thuộc về sự chỉ huy của hắn, nhưng đến khi hắn chân chính tiếp nhận thì lại chỉ có 5 nghìn người!
Bởi vậy phòng ngự của quân đội Nam Minh tuy nhìn thì hùng mạnh, nhưng chỉ giới hạn trong những ngày đầu kiến quốc, còn hiện giờ thì hoàn toàn đã trở thành chiếc vỏ rỗng, cũng chính vì điều này mà vùng Đông Nam duyên hải, giặc Oa xâm chiếm, quân sự phương bắc nhiều lần báo nguy.
Cũng bởi vì biết tình hình như vậy nên Thẩm Bích Thẩm mới nghĩ đến để những bá tánh đó nhập vào quân hộ, kể từ đó bọn họ mới có một nơi để thuộc về. Đương nhiên, muốn cho vệ sở tiếp nhận những bá tánh này thì tiền đề là không thể liên quan đến lợi ích của quan lại, bởi vậy Thẩm Bích Thẩm đã để những bá tánh này tự mình tiến hành khai hoang, không cần quân đội cung cấp đồng ruộng.
Nhưng mà, khai hoang cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa hững bá tánh này không cần quân đội phụ trách, nên năm đầu cần phải sinh sống như nào chính là một vấn đề lớn. Bởi vậy, Thẩm Bích Thấm liền cùng Lưu Chính Nghĩa đàm phán, không tính thuế ba năm đầu, hơn nữa năm đầu tiên nhà Nàng sẽ gánh vác chi phí sinh hoạt của bá tánh.
Nghe đến đây, rốt cuộc Lưu Chính Nghĩa đã bị thái độ của Thẩm Bích Thẩm làm cho cảm động và đồng ý với yêu cầu của nàng, cũng vì vậy mà những bá tánh này mới có chỗ để ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-938.html.]
Thật ra Thẩm Bích Thấm dám đảm nhiệm nhiều việc như vậy cũng là bởi vì Trần Chính Long đã mang khoai lang về.
Khoai lang được gieo trồng tương đối đơn giản, không yêu cầu cao đối với loại đất, đồng thời có thể giảm bớt được gánh nặng khai hoang của bá tánh, ngoại trừ việc phải cải tạo thổ nhưỡng, thì thời gian gieo trồng cùng thu hoạch cũng ngắn hơn lúa nước, mà hiện giờ số lượng giống khoai lang cũng tương đối lớn, chỉ cần phân phát cho bá tánh để trồng trọt, nàng tin tưởng rất nhanh có thể thu hoạch được, mang đến cuộc sống hoàn toàn mới cho bá tánh.
Lưu Chính Nghĩa là người chính trực, tuy rằng Thẩm gia từng nói qua việc này là bảo mật, nhưng hắn không hề giấu giếm, liền đem chuyện này báo cho bá tánh biết, đây cũng là nguyên nhân tại sao họ lại cảm kích đến như vậy.
"Phu nhân, phải làm thế nào bây giờ? Nếu không nhận thì chỉ sợ những bá tánh này sẽ không đi." Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng Phong Ngâm vừa tự hào lại vừa bối rối.
Hiện giờ nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào phủ bá tước, tuy là chỉ có một ít bánh trôi, nhưng sợ là sẽ có người nhằm vào việc này mà làm to chuyện, bởi vậy mấy thứ này đúng là nhận cũng không được.
"Cha, con xem hay là như vậy đi, chúng ta để cho bá tánh xếp hành lại, trực tiếp ăn bánh trôi trước mặt bọn họ, như vậy vừa có thể biểu đạt lòng biết ơn của chúng ta, cũng kéo gần khoảng cách với bá tánh, đồng thời còn ngăn chặn được tai họa ngầm."
Thẩm Bích Thẩm nghĩ một chút sau lại tiến lên nói nhỏ bên tai Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ừm, biện pháp này không tồi, nhưng nhiều bánh trôi như vậy, cho dù là bốn người chúng ta cùng ăn thì cũng là ăn không hết được." Thẩm Thủ Nghĩa khó xử nói.
"Cha, chúng ta chỉ là biểu đạt một chút tâm ý thôi, dù sao cuộc sống của những bá tánh ở đây cũng túng quẫn, có thể lấy mang qua đây đã là rất khó rồi, đương nhiên không thể ăn toàn bộ của họ được."