Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 946
Cập nhật lúc: 2024-10-07 16:10:46
Lượt xem: 40
Không nghĩ đến Trần Lãng Tử lại cắt ngang hành động của Phương tri huyện, hắn ta nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa, ngạo mạng nói: "Trung Nghĩa bá thật sự muốn cáo trạng ông chủ Âu? Tội mưu sát là tội lớn, nếu sau cùng chứng minh được ngài vu oan hãm hại ông chủ Âu thì cho dù ngài có là bá tước cũng khó thoát tội."
"Bản bá tước đương nhiên hiểu rõ, cũng không nhọc Trần tụng sư quan tâm.”
Đối với lời nói mang đầy ý cảnh cáo của Trần Lãng Tử, Thẩm Thủ Nghĩa chỉ thản nhiên nói một câu.
"Được! Vậy học trò đành đắc tội rồi."
Thấy thái độ thản nhiên của Thẩm Thủ Nghĩa khiến Trần Lãng Tử cảm nhận được nhục nhã một cách sâu sắc, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại. Hắn ta âm thầm căm hận. Chẳng qua chỉ là một tên thôn phu sơn dã mà thôi, nhờ may mắn nên mới được phong bá, thế mà dám xem thường hắn ta?
"Ầm.."
Phương tri huyện cực kỳ không thích thái độ phách lối của Trần Lãng Tử, ông ta lập tức gõ mạnh kinh đường mộc xuống bàn, sau đó trầm giọng chất vấn Âu Tất Tiến:
"Trung Nghĩa bá phủ tố cáo người thuê sát thủ ám sát tam công tử trong phủ, ngươi có nhận tội không?"
"Xùy! Phương tri huyện, ngươi đang nói đùa sao? Sát hại huân quý đệ tử là tội danh lớn thế nào, ta làm sao gánh nổi."
Thấy Trần Lãng Tử mỉm cười nhìn mình, trong nháy mắt Âu Tất Tiến cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, hắn ta xùy cười một tiếng rồi lắc đầu nói như c.h.é.m đi chặt sắt: "Âu mỗ chưa từng làm."
"Âu Tất Tiến, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhưng nếu ngươi hồ đồ ngoan cố, đến lúc bị định tội thì đừng trách bản quan không nể tình."
Tuy Phương tri huyện rất khó chịu vì thái độ phách lối của Âu Tất Tiến nhưng bây giờ đang là lúc xử án nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Sau đó ông ta lạnh lùng tự nhủ, tiểu tử không biết c.h.ế.t sống, chờ một lát nữa sẽ là lúc ngươi khóc ròng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-946.html.]
"Ông chủ Âu đã nói chưa từng làm chính là chưa từng làm, Phương tri huyện còn muốn bức cung sao?"
Âu Tất Tiến còn chưa nói chuyện, Trần Lãng Tử đã nhanh bước lên, mở miệng chất vấn: "Nếu Trung Nghĩa bá luôn nói ông chủ Âu thuê sát thủ g.i.ế.c người, vậy hãy đưa bằng chứng ra đây, nếu không có thì chính là ngậm m.á.u phun người, ông chủ Âu có thể phản cáo, tố cáo ngài vu oan hãm hại.”
"Trước nay Trung Nghĩa bá phủ ta luôn mang minh lỗi lạc, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện tiểu nhân kia."
Trả lời Trần Lãng Tử một câu rất hờ hững, Thẩm Thủ Nghĩa chắp tay nói với Phương tri huyện: "Bẩm đại nhân, chúng ta có nhân chứng, chính là thích khách muốn ám sát nhi tử ta ngày đó. Hắn đã nghe lệnh làm việc, bây giờ muốn được lập công chuộc tội, đang chờ ở sau công đường. Đại nhân có thể truyền hắn lên hỏi là biết rõ."
"Được! Truyền nhân chứng!" Khẽ gật đầu với Thẩm Thủ Nghĩa, Phương tri huyện cho người dẫn nhân chứng lên.
"Thảo... Thảo dân Trương Tuyền tham kiến đại nhân." Rất nhanh sau đó sát thủ đã bị còng bằng sắt và đưa lên công đường.
Thấy người kia cũng chính là sát thủ số mười một từng làm việc dưới tay mình, sắc mặt Âu Tất Tiến đã tái đi, hắn ta lo lắng nhìn về phía Trần Lãng Tử.
Mà Trần Lãng Tử nhìn thấy phản ứng này của Âu Tất Tiến thì đã biết được người này đúng là sát thủ của Âu Tất Tiến, chẳng qua hắn ta lại không cảm thấy bối rối chút nào, vẫn dáng vẻ bình tĩnh như thế, cho Âu Tất Tiến một ánh mắt trấn an.
Thấy Trần Lãng Tử thản nhiên như vậy, Âu Tất Tiến lập tức tỉnh táo và cao ngạo trở lại.
"Trương Tuyền, ngươi có nhận ra người trước mặt không?" Phương tri huyện chỉ vào Âu Tất Tiến hỏi.
"Nhận ra. Hắn chính là cháu trai của thê tử thủ phụ đại nhân, cũng từng là chủ tử của thảo dân, Âu Tất Tiến."
Cho dù đối diện với ánh mắt như lăng trì của Âu Tất Tiến nhưng vì người nhà mình, Trương Tuyền vẫn kiên trì khai ra Âu Tất Tiến: "Tháng trước, Âu Tất Tiến phái thảo dân bố trí mai phục ở Tiểu Doanh Lĩnh, yêu cầu chúng thảo dân phải tiêu diệt... Tiêu diệt tam công tử Thẩm gia khi họ áp tải dong riềng về kinh thành đi ngang qua đó. Đại nhân, tiểu nhân chỉ nghe theo lệnh làm việc, mong ngài khai ân!"