Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 392: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:15
Lượt xem: 5
Nhưng Chử Trạch Vũ lại không giống như cô tưởng tượng, mà hỏi ý định của cô, muốn đầu tư vào thể loại gì.
Túc An nào biết được những thứ này, nhớ tới trong nguyên thư Túc Miểu mở xưởng may, cô thuận miệng đáp: "Làm kinh doanh quần áo đi.”
Chử Trạch Vũ tươi cười không thay đổi: "Tô Hàng có rất nhiều nhà máy may mặc, quảng Đông bên kia cũng là không ít nhà máy vạn người làm, cô muốn làm như thế nào? Cô có bao nhiêu vốn, một mình làm hay là tìm người hợp tác, nếu xác định được đối tượng hợp tác, cô cảm thấy đối phương có đáng tin cậy không, còn phải nói chuyện với những nhà máy kia để lấy hàng, cô muốn nói chuyện với người ta như thế nào..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Một trận vấn đề ném tới, Túc An trực tiếp choáng váng.
Cô cho rằng nắm được đùi Chử Trạch Vũ sẽ không cần nhúng tay vào nữa, chỉ ném chút tiền, chờ chia lợi nhuậm là được rồi.
Không nghĩ tới còn phải suy nghĩ những vấn đề này?
Chử Trạch Vũ thấy cô á khẩu không nói nên lời, đúng là cái gì cũng không hiểu, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô? Đây là muốn tay không bắt cướp, tùy tiện ném một chút tiền rồi để hắn biến tướng làm việc cho cô ta, em gái Túc Trì này quá tham lam, còn ngây thơ.
"Làm ăn không phải chuyện dễ dàng như vậy, nể tình Túc đại ca, tôi đề nghị cô hãy ngẫm lại. Đương nhiên, cô cũng có thể nhờ anh cả quyết định.”
Dứt lời, liền tìm cớ rời đi.
Túc An: "..."
Cô bị khinh bỉ?
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thường thiếu niên có biết không? Lúc này cô không hiểu, chờ cô nghiêm túc đi tìm hiểu không phải là sẽ hiểu sao?
Tâm tình Túc An kém vô cùng, nhất là khi nhìn Túc Miểu tươi cười đầy mặt đi theo Hàn Lặc đến bàn mời rượu, biểu tình càng khó nhìn hơn.
Cười, cười!
Không phải là kết hôn thôi, có gì buồn cười.
Túc An thở phì phì hừ vài tiếng, không có tâm tình ăn cái gì, xoay người rời đi.
Trong lễ đường mọi người đang nhiệt tình náo nhiệt trêu chọc tân nương chú rể, tất nhiên không ai nhìn thấy cô tức giận rời đi.
Túc An sau khi ra khỏi lễ cưới thì đi dạo xung quanh trên đường, đi tới đi lui, lại đến cửa đại viện bộ đội.
Cô dừng bước, đứng tại chỗ một lát, chợt xoay người rời đi. Vừa vặn gặp được Dương Hành mua đồ ăn về.
Dương Hành thấy cô muốn đi, vội vàng tiến lên kéo người trở về: "An An! Sao lúc này cháu đã quay lại? Hôm nay ba mẹ cháu đều không ở nhà ah, đi ăn rượu mừng rồi, nếu không cháu theo dì về trước đi.”
Túc An có chút do dự: "Dì Dương, bây giờ cháu ra vào nhà dì không được tiện lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-392-pn-tuc-an.html.]
Dù sao cô và Tưởng Lục từng có quan hệ như vậy.
Mặc dù không muốn kết hôn với anh ta, khi mình bị cô lập, cả thế giới dường như đều là địch nhân, Túc An vẫn sẽ theo bản năng nghĩ đến Tưởng Lục.
Khó trách Trương Ái Linh nói câu kia: Muốn có được trái tim của nữ nhân, phải đi qua âm đạo của cô ta.
Trái tim cô không cho Tưởng Lục, nhưng đối với cô Tưởng Lục quả thật không giống người thường.
Đáy mắt Dương Hành toát ra sự không đồng ý.
"À, cháu cứ đến nhà ăn cơm đi, không đề cập đến chuyện cháu và Tưởng Lục thiếu chút nữa kết hôn, chỉ dựa vào giao tình của chú Tưởng và ba cháu, cháu đến nhà ăn mấy bữa cơm không phải là chuyện bình thường sao, cháu nói có đúng hay không?"
Túc An vẫn không muốn đi vào.
Cô bị ánh mắt Chử Trạch Vũ làm cho không còn lại gì, lúc này trái tim thủy tinh đang tan nát, không muốn nhìn thấy biểu tình chế nhạo của người khác.
Dương Hành lại mặc kệ, nắm tay Túc An đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Tưởng đại ca cháu chọc giận cháu, dì Dương không làm cháu tức giận, đúng chứ?”
“...... Không, không.” Túc An mờ mịt lắc đầu.
Dương Hành lại nói: "An An, trong khoảng thời gian này cháu ở bên ngoài, dì gặp chuyện cũng không có người thương lượng, hôm nay cuối cùng cháu cũng trở về. Dì phải nói thật kỹ. Đại Mạn cố ý trả thù chúng ta, dì cũng đã khuyên được cô ta trở về, nhưng cô ta ngay cả đứa nhỏ cũng xử lý xong, An An, cháu còn nguyện ý gả cho đứa con không nên thân của dì không?”
Túc An: "..."
Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Nói nguyện ý, trong lòng cô không cam lòng.
Nói không muốn, lời này cô lại nói không nên lời.
Cô trầm mặc, Dương Hành cũng không tiếp tục ép cô, chỉ thuận miệng nói một câu: "Tưởng Lục thật sự là ngã một lần khôn hơn một chút, loại phiền toái này về sau cũng không dám chọc nữa, nếu cháu còn không bỏ được hắn, dì ủng hộ hai người làm lành.”
Túc An cười khổ: "Dì, chuyện tình cảm không phải dì ủng hộ hay không ủng hộ là có thể quyết định.”
Cô và Dương Hành ở trong mắt Tưởng Lục, chỉ sợ rắn rết cũng không bằng.
Thành thật mà nói, Tưởng Lục bây giờ đối với cô mà nói chính là gân gà, ăn không vị, vứt bỏ lại đáng tiếc.
Lúc trước là ngại chuyện không có đường chuyển biến, cô mới có thể làm ra tư thái cường ngạnh, nhưng nếu Đại Mạn thật sự biến mất, không cho cô thêm ngột ngạt, có lẽ...