Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 396: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:21
Lượt xem: 15
"Chị dâu, chị cảm thấy đề nghị của em thế nào?"
Túc An ôm bé con mập mạp trong ngực, khẽ vỗ về bé, mí mắt bé con lúc nhắm lúc mở, dáng vẻ buồn ngủ lại vẫn muốn nhìn mẹ, khiến người khác nhìn thấy không khỏi bật cười.
Ngô Hồng Ngọc ôm hai cái ruột chăn bông ra phơi nắng, vừa đập bụi trên chăn bông vừa nói: "Nghe có vẻ cũng khá tốt, liệu có đáng tin cậy không, có khó làm không?"
Túc An đáp: "Ngày Tiếu Tiếu đầy tháng, lúc Túc Miểu qua đây chị còn nói muốn cùng làm với em mà, sao bậy giờ lại do dự rồi?"
Ngô Hồng Ngọc thở dài.
Cô về phòng lấy một cái ghế nhỏ ra, ngồi xuống trước mặt Túc An, nói ra băn khoăn của mình: “...Chị không hiểu rõ việc ấy lắm. Chỉ cảm thấy việc buôn bán làm như vậy có chút không ổn. Nếu thật sự dễ thành công như thế, mọi người đã bỏ việc đi khởi nghiệp hết có đúng không? Cho nên chị cảm thấy chuyện này có rất nhiều rủi ro."
Túc An nghe xong thì lập tức nóng nảy.
"Bây giờ làm gì có chuyện gì không mà không có rủi ro đâu, chị cũng đã bị đình chỉ công tác không lương, vị trí sớm đã bị người thay thế, muốn quay lại xưởng cũng không thể, đúng không? Không bằng thay đổi con đường đi, em biết trong tay cha mẹ vẫn còn tiền, nhưng chị cũng không thể bám váy bố mẹ. Tiền lương của anh cả dùng để nuôi chị và hai đứa bé hẳn là có chút eo hẹp, nếu như như chị kiếm thêm thu nhập, cũng có thể cải thiện tình huống trong nhà."
Ngô Hồng Ngọc muốn nói nhà mình không nghèo, kể cả không tìm cha mẹ phụ giúp, thì cuộc sống của bọn họ cũng không tệ.
Nhưng lại thấy Túc An đếm ngón tay, tính toán sổ sách cho cô: "Chị xem, Bình Bình đã mười mấy tuổi rồi nhưng chị vẫn chưa đăng kí cho con bé học lớp năng khiếu nào, đương nhiên, mấy năm trước không có điều kiện này. Nhưng Nhạc Nhạc thì, chị thử tính toán một chút đi, con cái nhà khác được học khiêu vũ, học dương cầm, vân vân... Đi cao nhã phong phạm, con cái nhà chúng ta cũng không thể thua kém có đúng không? Mà những thứ này lại không rẻ, em hỏi rồi, mấy đứa nhỏ chỉ đến học năng khiếu vào cuối tuần, muốn học giáo viên tốt một chút cũng phải tốn hơn một trăm mỗi tháng."
Túc An thoáng thấy Ngô Hồng Ngọc há mồm.
Thì nói tiếp: "Chị dâu, em muốn kinh doanh cũng là vì có tâm tư riêng. Chị biết là em luôn thích ganh đua tranh giành với Túc Miểu, chị nhìn điều kiện nhà cô ấy bây giờ xem, Hàn Lặc động một cái là lại kiếm được mấy chục vạn, mà Túc Miểu còn muốn mở tiệm kiếm thêm tiền. Em nghe ý của cô ấy lúc trước, hẳn là bọn họ không định sinh thêm em trai cho bé ngoan, vậy nhất định bọn họ sẽ bồi dưỡng con bé thật tốt. Em không biết chị nghĩ như thế nào, nhưng em không muốn sau này giữa mấy chị em họ chúng có sự chênh lệch quá lớn, như vậy sao Tiếu Tiếu có thể chơi với em họ của nó?"
Lời này hoàn toàn đúng với thực tế.
Ngô Hồng Ngọc nghe xong thì ngẩn người, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Túc An thấy biểu cảm của cô dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng càng ngày càng nghiêm túc.
Lập tức gõ thêm một tiếng trống: "Kể cả không vì hai đứa bé, thì chị cũng phải làm vì quan hệ hai vợ chồng."
Ngô Hồng Ngọc nhìn cô: "Hả?"
Túc An: "Chị và anh cả là thanh mai trúc mã, em biết tình cảm giữa hai người rất tốt. Nhưng có câu thế này, vợ chồng kết hôn lâu, nắm tay đối phương cũng chẳng khác dùng tay trái nắm tay phải là mấy, cuộc sống vợ chồng cũng cần kích tình mà. Trước kia lúc chị còn đi làm ở nhà máy, khi về nhà chị nói chuyện gì với ảnh cả? Gần đây chị ở nhà chăm con, anh cả tan làm hai người nói chuyện vơi nhau những gì? Chị không phát hiện đề tài nói chuyện của hai người đang dần thu nhỏ lại sao?"
Ngô Hồng Ngọc bị chấn động mạnh.
Xác thực như thế.
Lúc trước khi cô còn đi làm, ban đêm hai vợ chồng sẽ nói chuyện công việc, thỉnh thoảng sẽ than thở với nhau về một vài người kỳ lạ và tồi tệ mà mình gặp.
Mà dạo này, hầu hết cuộc nói chuyện của bọn họ chỉ xoay quanh hai đứa trẻ.
Ngô Hồng Ngọc kể những chuyện này với Túc An. Túc An nghe xong đột nhiên bật cười.
Ngô Hồng Ngọc: "Cười cái gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An vội vàng khoát tay: “... Không có, chỉ là em nghĩ đến một chuyện cười. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-396-pn-tuc-an.html.]
Cô nhớ đến Chân Hoàn truyện nổi tiếng nhiều năm sau, topic Tam a ca lại cao lớn thêm rồi cực kỳ hot, có thể thấy cuộc trò chuyện của hai vợ chồng mà chỉ xoay quanh con cái của mình là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào.
Quả thực là không có chuyện để làm, không có lời nào để nói mà.
Túc An cười một hồi, cuối cùng ngừng lại trước ánh mắt nghi ngờ của Ngô Hồng Ngọc.
"Được rồi, em không cười, em thật sự không cười mà.” Cô hỏi: "Chị dâu, nếu như chị sợ thất bại thì không cần làm. Trước đó Túc Miểu đã nói lần sau cô ấy sẽ đi cùng Hàn Lặc, chúng ta cũng đi theo bọn họ đi. Hai bọn họ giàu mà, sau lưng vừa có điều kiện vừa có nhân mạch, chúng ta đi theo bọn họ nhưng thực chất là chiếm tiện nghi. Có gió đông mà còn không mượn, đó mới là lớn đồ đần."
Lời này có hơi mưu lợi.
Sau khi không dùng góc nhìn thượng đẳng nhìn Túc Miểu, Túc An quả thực rất bái phục cô ấy.
Lúc trước cô hận Túc Miểu chỉ biết diễn kịch, biết dở công phu ngoài mặt, trong tâm không thuần lương giống như cô.
Nếu là ở tương lai, đây chính là một em gái trà xanh.
Nhưng nghiêm túc mà nói, lần nào cũng là cô tự mình đưa tới cửa.
Cô nhìn Túc Miểu không vừa mắt, còn hay nói xấu cô ấy trước mặt cha mẹ, nhưng cô chưa từng nghe nói Túc Miểu nói xấu sau lưng mình, mình không chọc giận cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ làm như không thấy mình.
Khi có ân oán, cô cảm thấy loại người này rất giả tạo, sau khi tỉnh táo lại, Túc An cảm thấy thật ra dạng người như cô ấy là dễ ở chung nhất.
Muốn trở thành khuê mật tri kỷ thì khó, nhưng muốn trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón người quen lại rất dễ dàng.
Kỳ thật cô đã học được rất nhiều mà trước đây cô không quen từ Túc Miểu.
Ngô Hồng Ngọc suy nghĩ một chút: “... Có được không, hình như không hay lắm?"
Điều cô ấy hỏi chính là lợi ích, là chuyện chiếm tiện nghi.
Túc An cười hì hì, nghĩ thoáng hơn cô ấy nói: “Có gì mà không hay lắm, cô ấy đã nói lời này thì nhất định không phải là chuyện quá khó làm, chị cứ coi như là cô ấy muốn giúp đỡ chúng ta."
Theo như suy nghĩ của cô trong quá khứ, chỉ mong sao mình có cuộc sống tốt nhất, chuyện bạn bè thân thích sống như thế nào không liên quan gì đến mình, chỉ cần đừng tới cửa đòi tiền là được.
Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, không còn nghĩ như vậy nữa.
Quan hệ giữa người thân không dễ dàng cắt đứt như vậy.
Thay vì trông cậy vào người khác sống không bằng mình, không bằng hi vọng bọn họ được sống tốt. Chỉ có sống tốt mới không đến tìm mình gây phiền phức. Trái lại thì sao, chân trần không sợ đi giày, một khi bắt đầu ồn ào thì sẽ càng phiền phức
Đương nhiên, lời này không có ý nói cô và chị dâu sẽ không tuân theo chuẩn mực ghen ghét Túc Miểu như vậy, nhưng dù sao nhà nhà giàu có thì cũng hơn chỉ có một nhà giàu mà.
"Quan hệ giữa chị và Túc Miểu tốt như vậy, chiếm của cô ấy chút lợi ích có tính là gì, cô ấy còn rất sẵn lòng ý chứ."
Ngô Hồng Ngọc nghe vậy, thì cười nói: "Không phải vậy sao, khi Niếp Niếp còn còn bé chị và anh trai nó hay dẫn nó đi chơi. Em nói không sai, chị mà tỏ vẻ ngại ngùng khách khí với con bé, nhất định nó sẽ làm ầm lên."
Nghe cô nói như thế, Túc An biết chuyện này đã thành, trên mặt cũng nở nụ cười xán lạn.
"Vậy thì đúng rồi."