Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 397: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:22
Lượt xem: 26
Chuyện tiến triển rất thuận lợi, đáp ứng câu nói kia của Túc An, các cô quả thực đã được dẫn đường.
Quan hệ bên Quảng Châu đều đã được chuẩn bị tốt, lần đầu bọn lọ lấy được 13 kiện hàng, toàn bộ hành trình đều có dân bản xứ đi theo các cô, Xua đuổi mấy người chủ quán chuyên h.i.ế.p đáp người khác và mấy tên côn đồ có ý định đen ăn đen.
Không chỉ có như thế, nhờ có mối quan hệ của Hàn Lặc, hai người dễ dàng tìm được một đại lý đáng tin cậy ở bản địa.
Để hắn phát triển hàng mẫu mới, hỗ trợ phê duyệt và gửi hàng hóa lại về An Nam, việc này đã giảm bớt số lần phải đi công tác của các cô.
Ngày khai trương tiệm bán quần áo hôm đó, Túc An đã sử dụng thói quen dẫn lưu hậu thế thường dùng, đó là khai trương bán đại hạ giá.
Mua 50 tệ được tặng một đôi tất, mua 100 tệ được tặng một đôi găng tay, hóa đơn 300 tệ lập tực được tặng một cái khăn quàng cổ. Cô đích thân tự mình chọn quà tặng, chất lượng quà tặng không phải là đồ ở mấy sạp nhỏ trong chợ đêm, mà là tỉ mỉ chọn loại có hoa văn phong cách, khiến cho người ta vừa nhìn đã động tâm.
Ngô Hồng Ngọc thấy một người bị thu hút bởi một cái găng tay len, cô lập tức kéo Túc An trốn ra văn phòng phía sau văn phòng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, lo lắng hỏi: “... Sao lại không bán những thứ đó, chị thấy nếu có người hỏi thì cứ bán đi."
Bỏ lỡ thật nhiều tiền.
Túc An đẩy cô ngồi xuống ghế, kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Ngô Hồng Ngọc, nói: "Chị dâu yên tâm đi, mấy món quà nhỏ đáng yêu thế này, sao mà các cô ấy từ bỏ được chứ? Vì bọn chúng, những người kia sẽ bỏ tiền rầm rầm."
"Nếu như đồng ý bán tặng phẩm, vậy chúng ta còn bán quần áo cái gì nữa, em dám đánh cược, chắc chắn bọn họ mua là bởi vì tặng phẩm."
Ngô Hồng Ngọc chưa từng thấy phương thức bán hàng nào như thế này, nhưng tâm cô vẫn bị cuốn theo, không dám buông tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An lắc đầu: "Yên tâm, chị dâu chị cứ đợi đến lúc đếm tiền ban đêm đi."
Tâm trí Ngô Hồng Ngọc không còn ở đó: "Ừ, ừ."
Đôi mắt của cô như có một cái móc câu, một lúc nhìn khách khứa trong tiệm quần áo, một lúc lại nhìn lại. Túc An thì ngược lại, bắt chéo hai chân ngồi bên cạnh ăn nho.
Ban đầu Ngô Hồng Ngọc còn lo lắng, sợ biện pháp này của Túc An sẽ đuổi khách đi, ai ngờ đến ban đêm đóng cửa tiệm đếm tiền.
Cừ thật.
Trái tim cô ấy sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, căn nhà rộng lớn như vậy nhưng vẫn khiến cho cô ấy có cảm giác không thở nổi.
“.....Thế nào, chị dâu, sợ ngây người rồi à?"
Ngô Hồng Ngọc mờ mịt gật gật đầu, bàn tay cầm tiền không ngừng run rẩy, giọng nói cũng phát run: "Hai...... Hai ngàn chín......"
Sau khi trừ đi các chi phí tiền thuê cửa hàng tiền điện nước và tiền lương hai nhân viên, bọn họ kiếm được khoảng ⅔. 1 tháng bọn họ có thế kiếm được đến mấy vạn.
Túc An vội vàng giội nước lạnh: "Không đến mức đó, hôm nay kiếm được nhiều như thế là bởi vì chúng ta vừa mới khai trương, chờ thêm hai ngày nữa, chắc chắn không sẽ không có nhiều người đến đâu, doanh thu chắc chắn sẽ giảm."
Ngô Hồng Ngọc: "Cho dù giảm, chúng ta vẫn kiếm được rất nhiều tiền. Lúc trước nghĩ chị cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-397-pn-tuc-an.html.]
Túc An: "Chị dâu, sau này chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền."
Hai mặt Ngô Hồng Ngọc tỏa sáng, trong lòng đều dồn vào việc kiếm tiền, nặng nề mà “ Ừ” một tiếng.
Hai người không phải là loại người không thich khoe khoang, Ngô Hồng Ngọc hưng phấn một hồi rồi cũng bình tĩnh lại, mà Túc An, trước đó đã ăn đủ thua thiệt, nên đã lĩnh ngộ được chân lý im hơi lặng tiếng phát đại tài, về nhà cô cũng chỉ nói là việc buôn bán khá ổn, có thể làm tiếp, không đề cập tới doanh thu cụ thể.
Những ngày kế tiếp, cô càng dành nhiều tâm sức vào tiệm quần áo hơn.
Hầu hết thời gian, Tiếu Tiếu đành phải nhờ mẹ Tưởng trông giúp.
Mặc dù trong lòng mẹ Tưởng thương Tưởng Đại không có mẹ hơn, nhưng cả hai đứa đều là cháu của bà ta, bà ta không thể nghiêm khắc với Tưởng Tiếu. Lúc trước là dắt một đứa bé tản bộ, bây giờ thì biến thành dắt hai đứa.
Lúc Túc An mở thêm chi nhánh, cô không liều mạng giống như trước đó, đến khi có thời gian chăm sóc Tưởng Tiếu, cô phát hiện ra mình không thể chơi cùng con bé được nữa.
Con gái đã bị tiểu tử thối Tưởng Đại kia mê hoặc, chỉ thích chơi cùng anh trai.
Tiếu Tiếu chưa biết nói chuyện, nhưng chỉ cần cùng ngồi trên chiếu với Tưởng Đại, con bé sẽ đặc biệt vui vẻ, dùng cả hai tay hai chân giơ về phía Tưởng Đại.
Tưởng Đại lớn hơn Tiếu Tiếu mấy tháng, đã có thể ngồi vững vàng bắt đầu biết bò rồi. Thấy Tiếu Tiếu giơ tay về phía mình nhưng lại không bò đến được, thân thể mập mạp của cô bé chỉ có thể nhúc nhích tới lui trên cái chiếu lạnh, nó sẽ chủ động bò đến chơi cùng em gái.
Ban đầu Túc An thực sự rất tức giận.
Cô thừa nhận, những chuyện cô làm với với Đại Man là do cô không có đạo đức, nhưng cô cũng đã bị báo ứng rồi.
Cô chưa bao giờ đánh mắng Tưởng Đại, cùng lắm là không để ý đến sự tồn tại của nó. Cô chỉ muốn làm mẹ kế trên danh nghĩa, cô không muốn nghĩ xem đứa bé có tội hay không có tội, có nên hay không nên tha thứ chuyện này.
Suy nghĩ, có nghĩa là phải đối mặt với sai lầm của mình.
Nhưng con người chính là như vậy, cho dù biết bản thân có một giai đoạn bị mất trí, nhưng không có nghĩa là cô thích nhớ lại hồi ức mỗi ngày.
Tưởng Đại đã thể hiện chính xác sự ngu ngốc của cô, cho nên Túc An không thích nhìn thấy thằng bé.
Nhưng không ngờ cô mới chỉ bận rộn hơn hai tháng, mà tiểu tử này và Tưởng Tiếu lại giống như một cặp sinh đôi, tình cảm của hai anh em phát triển rất nhanh, chỉ cần cô bế Tưởng Tiếu đi, bé gái mũm mũm sẽ nước mắt rưng rưng nhìn Tưởng Đại......
"Mẹ mẹ, em"
Túc An nghe thấy tiếng kêu non nớt của thằng bé, thì lập tức như bị sét đánh đứng chôn chân tại chỗ.
Mẹ Tưởng ở bên cạnh sắc mặt cũng thoáng biến đổi, thấy con dâu không quay lại, mà cháu trai còn đang bò về phía cô, bà có chút đau lòng: "An An, Đại Đại đang gọi con kìa."
"Con không phải......"Lời còn chưa dứt, không biết vì sao cô lại ngừng lại.
Mẹ Tưởng lập tưc liếc mắt ra hiệu với chị Túc, chị Tú bước đến: "An An, để chị bế Tiếu Tiếu, đến giờ hai anh em chúng nó nên ra ngoài đi dạo rồi."
Trong lòng Túc An rối như tơ vò.
Nhất thời không để ý, lại để chị Tú bế đứa bé đi.