Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 409: PN Túc Mục 1.
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:40
Lượt xem: 18
Lời này vừa nói ra, hai mẹ con đều trợn tròn mắt, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy đáy mắt đối phương đã nghĩ thông suốt khiếp sợ.
Không hẹn mà cùng đi đến kết luận tương tự.
“Khẳng định là có ẩn tình gì đó với anh hai!”
"Được lắm, anh hai con cố ý gạt chúng ta."
Nói xong, hai người lần thứ hai hai mặt nhìn nhau.
Liễu Ngọc Tú kéo con gái: "Về nhà liền gọi điện thoại cho anh hai con.”
Bà nói rất nhẹ nhàng, giống như không thèm để ý, nhưng Túc Miểu hiểu rõ bà ấy hơn hai hết, vừa nghe đã biết tâm tình bà rất phập phồng.
Túc Miểu muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mới há miệng đã bị Liễu Ngọc Tú đè lại, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra được sắc mặt mẹ mình rất căng thẳng, không khỏi trầm mặc.
Phải, tin tức này thực sự kích thích.
Mấy năm trước còn tốt, ba mẹ đối với tình trạng hôn nhân của anh hai đã buông lỏng. Nhưng thời gian dài, hai ông bà càng lúc càng lớn tuổi, quan niệm ít nhiều cũng thay đổi. Cảm giác muốn tất cả các con đều hạnh phúc đặc biệt mãnh liệt.
Hơn nữa anh Hai là người cuồng công việc, lúc bận rộn không quan tâm đến ăn cơm nghỉ ngơi, mới hơn bốn mươi thân thể đã thường xuyên xảy ra vấn đề, ba mẹ càng hy vọng có người có thể chiếu cố anh ấy.
Cho nên, gặp bác sĩ quen mắt, trong lòng mẹ kích động Túc Miểu không cần nghĩ cũng biết.
Hai mẹ con đi ra khỏi bệnh viện, tài xế vội vàng mở cửa xe, hai mẹ con lên xe, ý thức được đã rời khỏi nơi công cộng, Liễu Ngọc Tú mới chần chờ hỏi: “Con cảm thấy vị bác sĩ kia và anh hai con có hy vọng lớn không?”
Túc Miểu: ...
Điều này ... Cô nào biết được ah?
"Mẹ, vấn đề này của mẹ quá sắc bén, làm khó con."
Liễu Ngọc Tú: "Chậc, thoải mái muốn nói gì cứ nói, con cảm thấy cô gái đó có quan hệ gì với anh hai con không?"
“Con cảm thấy, quan hệ của bọn họ không tầm thường." Túc Miểu nói xong, lập tức tiếp lời: "Nhưng mà, đây đều là chúng ta đoán mò nha, hết thảy vẫn phải nghe anh hai nói một chút."
Chỉ có hai bức ảnh như vậy, nhìn sơ qua quả thật có chút kỳ quái, nhưng ai nói bác sĩ phẫu thuật không thể đi thăm bệnh nhân chứ? Cuộc sống thực sự không cần logic, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Liễu Ngọc Tú kích động đến mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu, lựa chọn nghe điều mình thích nghe, nửa sau trực tiếp không quan tâm.
"Ôi nha, con cũng cảm thấy quan hệ của bọn họ không tầm thường, vậy xem ra giác quan thứ sáu của hai mẹ con chúng ta rất nhất trí, xem ra tám, chín phần mười, bọn họ khẳng định vụng trộm làm đối tượng."
Túc Miểu: "..."
Không đến mức, thật sự không đến mức ah, mẹ!
Liễu Ngọc Tú tiếp tục đắm chìm trong trí tưởng tượng tốt đẹp của mình: "Anh hai con hiện tại có bạn gái kỳ thật cũng không tệ. Con xem ah, Bằng Bằng cũng sắp học xong đại học rồi, khẳng định sẽ không để ý trong nhà có thêm một mẹ kế, hắn đã là người lớn, mặc kệ anh hai con chọn vợ có nhân phẩm như thế nào, dù sao cũng không ảnh hưởng đến hắn. Hơn nữa mẹ thấy ánh mắt bác sĩ kia rất tốt, vừa nhìn đã biết là người hiểu chuyện, cũng không làm được chuyện ức h.i.ế.p con riêng..."
Túc Miểu rất muốn nhắc nhở bà ấy, hai người vừa rồi chỉ liếc qua loa người ta một cái, sao đã phát hiện ánh mắt rất tốt?
Người ta không chừng không có liên quan gì đến anh hai, chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Trong lòng cô oán thầm, nhưng không lỗ mãng nói ra dội nước lạnh Liễu Ngọc Tú.
Sau khi về nhà, Liễu Ngọc Tú lập tức gọi điện thoại cho viện nghiên cứu, bên kia nói Túc Mục đang bận, chờ hắn từ khu thực nghiệm đi ra sẽ nói hắn gọi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-409-pn-tuc-muc-1.html.]
Liễu Ngọc Tú trấn định cúp điện thoại, nhưng mấy tiếng sau bà ngồi không được, đứng cũng không yên, chỉ có thể nhàn rỗi tìm việc làm, đem chăn bông trong nhà ôm ra ngoài phơi nắng.
Túc Miểu nhìn một chút mặt trời không có cảm giác tồn tại kia, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chỉ là anh hai có khả năng có bạn gái thôi sao?
Bao nhiêu chuyện, nhìn mẹ kích động! Chẳng may không phải, vậy mẹ sẽ chịu đả kích quá lớn.
Đến tám giờ tối, hai vợ chồng cùng Liễu Ngọc Tú xem Hoàn Châu Cách Cách.
Trên TV đang diễn tình tiết Tử Vi mù mắt, Nhĩ Khang thâm tình chân thành an ủi, Liễu Ngọc Tú nhịn không được rơi nước mắt, vừa xem vừa nói Tử Vi thật thảm, oán giận Tiểu Yến Tử nhảy nhót, làm sao có thể tự mình đi xem náo nhiệt rồi ném Tử Vi mù sang một bên mặc kệ đây?
Vạn nhất bị kẻ xấu bắt nạt...
Nhĩ Khang thật sự là một người đàn ông tốt.
Túc Miểu cùng Hàn Lặc ngồi ở sô pha bên cạnh, thỉnh thoảng phụ họa một câu, đưa hai tờ giấy cho Liễu Ngọc Tú.
Đang lúc nhìn thấy Nhĩ Khang nhiệt tình thổ lộ, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
"Linh"
Túc Miểu lười biếng không muốn đứng dậy, liền đẩy Hàn Lặc một cái.
Hai người sống cùng nhau gần hai mươi năm, đối với hành động nhỏ của nhau đã hiểu như lòng bàn tay.
Đối phương nhấp m.ô.n.g một cái, đã biết muốn làm gì.
Hàn Lặc duỗi tay dài qua, cầm điện thoại tới, chính mình cầm đế điện thoại, ống nghe đưa cho Túc Miểu.
Túc Miểu: "Alo?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của anh Hai: "Em gái, em tìm anh có việc sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu lắc đầu được một nửa, nhớ tới lúc này đang gọi điện thoại, cô lắc đầu Túc Mục cũng không nhìn thấy, vội vàng ngăn lại động tác ngu xuẩn này, nói: "Anh hai, không phải em tìm anh, là mẹ có chuyện hỏi anh.”
Mí mắt Túc Mục ở đầu dây bên kia theo bản năng nhảy một cái, có việc hỏi mình?
Hỏi cái gì.
Chẳng lẽ là lo lắng tình trạng thân thể của mình? Ai, ba mẹ chính là quá quan tâm, hắn cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, đối với tình trạng thân thể của mình chẳng lẽ còn có thể không để ý?
"Trong nhà có chuyện gì vậy? Hay là...? "
“Không có việc gì, yên tâm a." Túc Miểu vội vàng gọi Liễu Ngọc Tú: "Mẹ, mẹ đừng khóc trước, anh hai gọi điện thoại, không phải mẹ muốn nói chuyện với anh ấy sao?”
Liễu Ngọc Tú bị tình cảm kịch động đến nước mắt ào ào, nghe thấy lời của Túc Miểu, bà bỗng nhiên có chút chưa hoàn hồn.
Sửng sốt hai giây mới nhớ tới chính sự.
Vội vàng dịch về phía hai người, tiếp nhận ống nghe trong tay Túc Miểu: "Thằng hai, là mẹ.”
Chương 410. PN Túc Mục 2