Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 419: PN Hàn Tĩnh Dao
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:54
Lượt xem: 33
Túc Miểu cho con gái mới sinh b.ú sữa xong, sau khi dỗ dành con bé ngủ, hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện.
Hàn Lặc khoanh tay ôm bả vai cô, buồn bực cười nói: "Lúc sinh Tiểu Ngư không thấy em ngẩn người, có phải đứa sau đã hút hết thông minh của em đi hay không, vợ tôi sao đột nhiên trở nên ngốc nghếch."
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu đánh hắn.
Đôi mắt đẹp lấp lánh, như giận như không.
Bàn tay giấu dưới chăn véo mạnh.
Hàn Lặc kêu lên một tiếng đau đớn, trán chảy ra mồ hôi, đáy mắt sâu thẳm, mơ hồ nhảy lên ngọn lửa: "Vợ ơi…"
Túc Miểu đắc ý nhíu mày, ai bảo hắn chê cười mình.
......
Ngày hôm sau Túc Miểu tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, bắp chân tê dại. Người bên gối đã sớm ra khỏi cửa, Túc Miểu tức giận liên tục vỗ cái giường, động tác này khiến Hàn Tĩnh Dao tỉnh lại đang nhìn ngón tay bị dọa một chút, sau đó oa oa khóc lớn.
“......”
Túc Miểu xoa xoa huyệt thái dương, nhận mệnh rời giường dỗ dành đứa nhỏ.
"Được rồi, không khóc nha."
"Tiểu bảo bối của mẹ, không khóc không khóc ah, khóc nữa cũng không dễ nhìn, biến thành búp bê khóc..."
"Hàn Tĩnh Dao, con lại khóc! Khóc nữa, mẹ sẽ đánh vào m.ô.n.g con! "
“..."
Lần này Túc Miểu xem như cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính.
Con gái lớn từ nhỏ đến lớn không để cho cô phải bận tâm gì, lúc trước nhìn Túc An trông Tưởng Tiếu tóc rụng rất nhiều, cô còn âm thầm cảm thấy may mắn khuê nữ tri kỷ.
Nào biết được con gái nhỏ đến để ngược đãi cô.
Mỗi lần dỗ dành Hàn Tĩnh Dao đều kết thúc bằng uy hiếp.
Nha đầu này ăn cứng không ăn mềm, càng dỗ càng hăng hái, so với chị gái khó hầu hạ hơn nhiều.
Hơi rống một tiếng, mắng một tiếng, con bé ngược lại thành thành thật thật.
Túc Miểu cảm thấy cô có hiềm nghi ăn mềm sợ cứng.
Tuy nhiên, vô số sự thật đau đớn nói với cô rằng lần này cô đã sai.
Nha đầu này mềm cứng không ăn!
Con gái nhỏ sau khi biết nói chuyện biết chạy, sinh động diễn giải cái gì gọi là ba ngày không đánh lên nóc lật ngói!
Nếu như nói Tiểu Ngư thông minh nội liễm, hoạt bát nghe lời, đặc biệt thích nghe lời khen ngợi của cô và Hàn Lặc. Con gái nhỏ chính là thông minh phóng khoáng, từ nhỏ đã là một cái gai nhọn.
Nói cái gì cũng có thể cãi lại.
Không chỉ chống lại miệng, chân ngắn còn đặc biệt có thể chạy.
Mỗi lần Túc Miểu muốn giáo huấn con bé, nó có thể cất chân ngắn chạy vài vòng trong ngõ nhỏ, vừa chạy cái miệng nhỏ vừa la oa oái...
Tình trạng này đã trở thành thói quen hàng ngày sau khi Hàn Tĩnh Dao học tiểu học.
Làm cho hàng xóm của hẻm Văn Hóa vừa thấy cô, câu cửa miệng là: "Tiểu Túc cháu kiềm chế một chút, đừng luôn dạy dỗ đứa nhỏ. Tĩnh Dao nhà cháu ngoan như vậy cháu còn không hài lòng sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-419-pn-han-tinh-dao.html.]
Túc Miểu chỉ có thể lễ phép cười cười.
Hàn Tĩnh Dao ngoan?
Con bé nghe lời cái rắm!
Nhất thời không có ai nhìn con bé, con bé có thể gây ra đại họa. Túc Miểu nghĩ đến phòng bếp loạn thành một đoàn, bàn tay nắm roi tre không nhịn được lại siết chặt.
Hàn Lặc tan tầm trở về, xe vừa lái vào đầu ngõ đã thấy vợ tóc rối bời đứng ở cửa lớn, ánh mắt sắc bén nhìn một con hẻm khác, không cần nghĩ, khẳng định lại là con gái nhỏ gây họa.
Nếu không cô ấy sẽ không đi dép ngược như vậy.
Hắn bóp còi, Túc Miểu phút chốc quay đầu lại.
Hàn Lặc dừng xe lại, vừa mới đến gần cô, Túc Miểu liền bĩu môi, ủy khuất nhìn anh: "Anh quản Hàn Tĩnh Dao, con bé muốn làm em tức chết.”
“Con bé đâu rồi?”
Con gái nhỏ nghịch ngợm gây sự, hai mẹ con cách mấy ngày phải đại chiến một hồi, đừng nói Túc Miểu tức giận, có đôi khi ngay cả hắn cũng muốn động thủ đánh con.
Túc Miểu nằm sấp ở n.g.ự.c hắn, đáng thương cọ cọ, tức giận nói: "À, trốn ở góc nhìn trộm.”
Khi đứa trẻ còn nhỏ, hai vợ chồng còn cười nói con bé có một cái mũi chó, bây giờ phát hiện con nhóc đúng là mũi chó. Cách mười thước con bé đã có thể ngửi thấy mùi mẹ ruột, mỗi lần Túc Miểu muốn mai phục bắt cô nhóc đều không được...
Hàn Lặc theo hướng cô chỉ liếc mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy trong góc lộ ra một đoạn chân ngắn màu hồng phấn.
Hắn trầm mặt, lớn tiếng quát một câu: "Hàn Tĩnh Dao, đi ra!”
Qua mấy giây, góc tường cũng không có động tĩnh gì.
"Ba giận rồi!"
Lại một lát sau, một tiểu cô nương bộ dạng mềm mại manh manh từ trong góc đứng ra.
Khuôn mặt của cô bé có một số vết bột, bàn tay và chân nhỏ bé đều là bột mì.
Đôi mắt to chớp chớp nhìn Hàn Lặc.
"Ba"
Giống như nhổ củ cải, sau khi cô bé đi ra, phía sau đi theo bốn đầu củ cải nhỏ ...
Trong ánh mắt nghiêm khắc của ba, ánh mắt tiểu nha đầu co rúm lại một chút, sau đó ưỡn n.g.ự.c bước về phía trước hai bước: "Người nào làm người đó chịu, là con làm bẩn phòng bếp, mẹ chỉ có thể đánh con, không thể đánh bọn họ.”
Nghe con bé đại nghĩa lẫm liệt nói, bốn đầu củ cải nhỏ sùng bái lại cảm động nhìn con bé.
Hai chữ "Lão đại" vừa ra, đầu Túc Miểu lại đau, ngay cả người bình tĩnh như Hàn Lặc cũng nhịn không được mà mi tâm nhảy dựng.
Lợi hại, Hàn Tĩnh Dao.
Vừa mới học tiểu học đã bắt đầu xưng vương xưng bá thu tiểu đệ!
"Các tiểu đệ" vừa hô lão đại, lồng n.g.ự.c tiểu nha đầu càng cao ngất, giữa hai hàng lông mày tràn ngập khí phách "Ta bảo kê cho các ngươi".
Giọng nói thanh thúy: "Cha, cha phải hứa sẽ không đánh con, con sẽ đến tới, nếu không con sẽ rời khỏi nhà, ngủ trong gầm cầu."
Hàn Lặc trầm mặt: "Được rồi, từ hôm nay con bắt đầu ngủ ở gầm cầu đi, ban ngày theo tiểu đệ của con đánh giang sơn, buổi tối người khác có nhà về, con lại lẻ loi ngủ trong gầm cầu, vạn nhất gặp phải kẻ bắt cóc, cha và mẹ còn càng thoải mái.”
Hắn quả quyết như vậy, tiểu nha đầu nghe xong ngây người.
Cả người kiêu ngạo dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dập tắt.