Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:33:56
Lượt xem: 142
Kỷ Chấn Hoa nhìn thấy người nhà họ Diệp thì vô cùng vui, nhiệt tình tiếp đãi họ.
“Buổi trưa mọi người nên tới ăn cơm, bây giờ chị dâu cậu đang chuẩn bị cơm tối ở nhà, buổi tối ở đây ăn, chúng ta tâm sự.”
Diệp Trường Vinh: “Chúng tôi tới làm phiền anh và chị dâu rồi.”
Ba đứa nhỏ và Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân đã không gặp nhau hai tháng, chụm lại hỏi nhau tình hình dạo gần đây, đối tượng chúng nhắc tới đầu tiên là Chiến Thần.
Diệp Hoan khách sáo nói: “Anh Sâm, Chiến Thần ở nhà anh có ngoan không, có gây phiền phức cho mọi người không?”
Kỷ Nguyên Sâm nghĩ tới Chiến Thần ở đại viện được hoan nghênh cỡ nào, cười nói: “Chiến Thần rất ngoan, mọi người đều rất thích nó.”
Thực ra Diệp Hoan còn vừa phân tâm nói chuyện với Chiến Thần: “Chiến Thần, dạo gần đây sống thế nào, có nhớ chị không?”
“Chủ nhân, cuối cùng chị cũng tới. Trong thành phố rất vui, mọi người đều rất nhiệt tình, đối với em rất tốt, họ…” Chiến Thần kể cho cô nghe chuyện bọn trẻ lén lút cho thịt cho nó ăn.
“Lúc chị ở nhà luôn lo lắng cho em, xem ra em sống rất thoải mái.”
Chiến Thần vội vàng bày tỏ: “Chủ nhân, em cũng rất nhớ chị.”
Diệp Đông và Diệp Nam cũng nhớ Chiến Thần, ôm Chiến Thần vuốt ve một lúc, cho tới khi Diệp Hoan nhắc nhở: “Ba mẹ đã đi xa rồi, mau đi theo.” Hai em trai mới buông nó ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy đứa trẻ đi vào trong viện gia thuộc, hiển nhiên nhân khí của Kỷ Nguyên Sâm rất tốt, rất nhiều người chào cậu ấy: “Nguyên Sâm, nhà cháu có họ hàng tới chơi à?”
“Nguyên Sâm, hôm nay có dẫn Chiến Thần đi đá bóng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-112.html.]
Kỷ Nguyên Sâm lịch sự trả lời lần lượt, cậu ấy mang vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, bây giờ đã có phong phạm của tiểu nam thần rồi.
Đợi tới nhà họ Kỷ, Diệp Hoan thấy ba mẹ đang nói chuyện với ông nội Kỷ, bà nội Kỷ, bởi vì Diệp Trường Vinh từng làm lính, cộng thêm con trai thường nhắc tới người nhà họ Diệp, ông nội Kỷ có ấn tượng rất tốt với người nhà họ Diệp. Ông cụ cũng nhìn thấy “ba đứa sinh ba” trong truyền thuyết.
“Ông bà chỉ từng thấy sinh đôi, chưa từng thấy sinh ba. Nào, tới đây cho ông bà ngó thử nào.”
Ông nội Kỷ và bà nội Kỷ nhiệt tình gọi ba đứa trẻ tới trước mặt, thấy quả thật chúng rất được lòng người. Hai bé trai giống hệt nhau, mặc áo thủy thủ phối với quần đùi màu lam sẫm, trông kháu khỉnh năng động; bé gái tên Diệp Hoan trông ổn trọng hơn, cười lên rất ngọt ngào, nhìn từ ngũ quan, sau này đứa trẻ này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp. Diệp Hoan mặc váy xếp ly màu trắng dài ngang gối, giống như đóa sen nhỏ xinh đẹp yêu kiều, sắp nở, khiến ông bà cụ thấy vô cùng thích.
Bởi vì hai ông bà nghe cháu trai nói, Diệp Hoan được tộc chú xuất quỷ nhập thần của nhà họ Kỷ nhận làm đồ đệ, cho nên họ quan tâm Diệp Hoan nhiều hơn.
Vốn dĩ sau khi Kỷ Chấn Hoa nhắc chuyện ba đứa trẻ với ba mẹ, ông cụ Kỷ rất nhanh đã đồng ý cho ba đứa vào ở, tộc chú là nguyên nhân lớn nhất. Nếu ba đứa trẻ đã có duyên với tộc chú, để chúng tới nhà ở cũng không phải không được, dù sao trong nhà cũng rộng, nếu không họ sẽ không tùy tiện chấp nhận trẻ con nhà khác tới nhà mình ở.
Bà nội Kỷ nói với Lý Vệ Hoa: “Ba đứa trẻ tướng mạo đẹp thật, nghe nói chúng học cũng giỏi, anh chị thật biết dạy con.”
Lý Vệ Hoa khiêm tốn nói: “Không bì được với Nguyên Sâm và Trân Trân, vẫn là anh Kỷ và chị Nghi Song có văn hóa cao, càng biết dạy con hơn.”
Ông nội Kỷ hiền từ nói: “Sau này để chúng ở đây, bồi bạn với Nguyên Sâm và Trân Trân, trong nhà nhiều trẻ con càng thêm náo nhiệt.”
Vừa nhắc tới vấn đề ký túc của ba đứa trẻ, Diệp Trường Vinh lập tức giải thích: “Chú, Kỷ sư phụ đã để cho Hoan Hoan căn nhà, bọn trẻ định sống ở đó. Chúng đều biết nấu cơm, có thể tan học về tự nấu cơm ăn. Nếu ở nhà chú, làm phiền mọi người quá.”
Ông nội Kỷ và bà nội Kỷ lập tức nhíu mày hỏi: “Chúng còn nhỏ, nên đặt tâm tư vào chuyện học, tự nấu cơm lỡ thời gian biết mấy, vẫn nên để chúng tới đây ở.”
Diệp Trường Vinh cũng không định làm phiền nhà họ Kỷ, thế là khước từ nói: “Tuy chúng còn nhỏ, nhưng năng lực tự chăm sóc bản thân rất tốt, cắt rau xào rau đều biết, Hoan Hoan nấu ăn rất ngon, đủ cho chúng sống. Nếu chúng thật sự không nấu được, sẽ tới làm phiền mọi người sau.”
Mấy người lớn nhà họ Kỷ đều muốn giữ ba đứa trẻ ở lại, huống hồ vốn dĩ họ đã định như vậy. Để ba đứa sống ở ngoài, sao có thể yên tâm được?
Thế là ông nội Kỷ và Kỷ Chấn Hoa đều khuyên Diệp Trường Vinh thay đổi ý, bà nội Kỷ và vợ cũng khuyên Lý Vệ Hoa.