Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:23
Lượt xem: 148
Ông mập nhìn thấy Diệp Hoan muốn đưa tiền, có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng ông ta đâu dám lấy tiền của đại sư, vội vàng xua tay từ chối: “Đại sư, tôi cũng không làm gì, không dám lấy tiền của cô.”
Diệp Hoan trực tiếp nhét vào trong tay ông mập: “Tôi còn có việc đi trước, hôm khác gặp.”
Lúc ông mập ngây người, Diệp Hoan bước đi nhẹ tuênh đã đi xa.
Ông mập nhìn sáu trăm tệ trong tay cực kỳ cảm động. Đại sư đúng là người tốt, còn cho ông ta phí lợi ích, sau này bám theo đại sư là đúng chính xác rồi. Vẫn là ba ông ta dạy hay, nếu không bị dạy dỗ một trận, sẽ không có cơ hội hôm nay.
Ông mập nghĩ tới Diệp Hoan từng nói hôm khác gặp, tự dưng mong đợi cơ hội gặp được đại sư lần tới, ông ta nhất định sẽ chạy theo, ra sức phục vụ.
Diệp Hoan trở tay kiếm được hơn năm vạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ, đã sớm quên mất sự nuối tiếc bỏ lỡ người thân. Cô bước đi nhẹ nhàng, đến cổng chợ lấy xe đạp, dẫn Chiến Thần về nhà.
Trên đường, Diệp Hoan đã dự tính xong, quay về tìm chú Kỷ giúp, đổi tiền thành hai căn nhà có kích thước ngang nhau, sau này chia đều cho hai em trai. Chỉ là không biết chú Kỷ có thể giữ bí mật giúp cô không, giấu ba mẹ chuyện mua nhà trước, đợi sau khi cô lớn rồi nói cho họ biết.
Ba đứa trẻ nhớ ba mẹ, ba mẹ cũng nhớ chúng, sáng sớm cuối tuần lại bắt xe, xách túi lớn túi nhỏ tới thăm các con.
Lý Vệ Hoa mang cho các con quần áo dày mặc mùa đông, là áo quần bông ấm áp do bà ngoại đích thân may cho chúng; còn có táo, hạt dẻ, đào sơn hạch, gạo, đậu xanh, những thứ ăn được.
Diệp Nam không hay để ý vật giá hỏi: “Mẹ, sao mẹ mang nhiều đồ tới như vậy?”
“Không phải mua ở nhà chúng ta rẻ hơn sao, mẹ thấy thành phố cái gì cũng đắt, chi bằng mua ở nhà rồi mang tới.”
Mà Diệp Hoan và Diệp Đông từng để ý đồ trong thành phố đắt, không hỏi câu này.
Đại khái đã một tháng chưa gặp ba mẹ, Diệp Hoan không nhịn được mở Mắt Âm Dương, xem ba mẹ có gặp phải khó khăn gì không, tiện giúp họ giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-132.html.]
Không ngờ nhìn xong, Diệp Hoan phát hiện dung quang trên mặt ba sáng lên, ấn đường ửng đỏ, đây là điềm tốt có chuyện vui. Cô quan sát kỹ tướng mặt của ba, phát hiện hai bên gò má của ba đầy đặn sáng sủa, đây là điềm báo sắp thăng chức.
Diệp Hoan cười hỏi: “Ba, dạo gần đây có phải ba sắp thăng chức không?”
Diệp Trường Vinh bị suy đoán chuẩn xác của con gái làm cho kinh ngạc: “Sao con biết?”
Diệp Hoan hiển nhiên nói: “Tất nhiên là nhìn ra từ tướng mặt của ba rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ sau khi Diệp Hoan tiết lộ với ba mẹ cô theo sư phụ học xem bói, cô không còn che giấu nữa, bây giờ có thể quang minh chính đại thảo luận với ba.
“Con tính chuẩn thật đó, lần nào cũng có thể để con tính được, thần kỳ như vậy? Nếu dùng bói toán vào trong xử án, có lẽ có thể tăng nhanh tốc độ phá án, đáng tiếc…” Diệp Trường Vinh nói xong, vội vàng móc ra mười tệ từ trong túi đưa cho con gái: “Không phải nói xem bói phải trả tiền sao, nếu không sẽ gây ảnh hưởng tới người bói, tiền này con lấy đi, giữ làm tiền tiêu vặt.”
“Ba, không sao, ba là chuyện tốt, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới con.”
“Vậy cũng không được, nếu Kỷ sư phụ đã nói như thế với con, chắc chắn có đạo lý. Tiền này con phải nhận.” Diệp Trường Vinh cưỡng ép nhét tiền cho con gái.
Diệp Hoan trực tiếp cầm tiền nói: “Vâng, vậy con giữ tiền mua rau.”
Diệp Hoan tiêu tiền thế nào, Diệp Trường Vinh không quản nhiều. Bởi vì từ khi ba đứa con vào thành phố học cấp hai, tiền sinh hoạt mỗi tháng Diệp Trường Vinh cho các con đều là để Diệp Hoan nhận.”
Bởi vì Diệp Hoan là đứa biết quản tiền nhất, con gái khá tỉ mỉ, để Diệp Hoan quản tiền là thích hợp nhất. Lúc ra ngoài mua đồ, thi thoảng Diệp Hoan cũng sẽ gọi các em theo, sau đó cô trả tiền, các em xách rau, mỗi người đều có việc, luôn không khiến Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa lo lắng.
Bây giờ Diệp Đông và Diệp Nam cũng không ngưỡng mộ tiền ba mẹ cho Hoan Hoan khá nhiều nữa, bởi vì chúng biết phần lớn số tiền đó đều là sinh hoạt phí. Hơn nữa Hoan Hoan không thiếu tiền, thường lén ba mẹ cho chúng tiền tiêu vặt, hào phóng hơn ba mẹ nhiều.
Quả thực Diệp Trường Vinh không chủ trương cho con trai quá nhiều tiền, sợ chúng có tiền sẽ không quản được bản thân, học thói hư tật xấu ở thành phố. Hơn nữa nhà họ cũng không phải gia đình dư dả mấy, lương của hai vợ chồng họ, cung cấp cho ba đứa con cùng học cấp hai đã tốn không ít, không cho các con quá nhiều tiền tiêu vặt.
Diệp Trường Vinh tò mò con gái nhìn ra ông sắp thăng chức bằng cách nào, Diệp Hoan giải thích với ông tướng mặt mà cô nhìn thấy.