Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:24
Lượt xem: 130
Diệp Trường Vinh nói với con gái: “Công an trưởng của bọn ba tới tuổi sắp nghỉ hưu, cho nên đánh tiếng với bên trên trước, nói là cho ba thay thế vị trí của ông ấy. Công an trưởng đã tìm ba nói chuyện, nói bởi vì ba liên tiếp phá mấy vụ án, lãnh đạo ở huyện cũng treo danh rồi, ông ấy còn muốn đề cử ba lên trên, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Ba, ba yên tâm đi, chắc chắn là chuyện chắc chắn, tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn.”
Diệp Trường Vinh nghe con gái nói vậy, không nhịn được xoa đầu của con gái: “Tin con rồi, tiểu tiên sinh.”
Diệp Hoan lại thể hiện năng lực của cô trước mặt ba mẹ, khiến ba mẹ không thể không thay đổi cách nhìn chủ nghĩa duy vật trước đây, bây giờ tin chắc một số thứ do người xưa để lại vẫn có môn đạo. Nhưng phần lớn người bình thường không hiểu mà thôi.
Lý Vệ Hoa thấy hai ba con nói chuyện xong, hỏi: “Mẹ thấy trong viện có chiếc xe đạp mới, các con mượn của ai, sao không trả cho người ta?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Vệ Hoa vừa vào viện đã chú ý tới chiếc xe đạp mới toanh, bà còn tưởng đó là bọn trẻ mượn.
“Mẹ, đó là chị mua.”
Diệp Hoan vội vàng giải thích: “Con dùng tiền sư phụ để lại mua xe đạp, con cảm thấy ra ngoài tiện hơn, ba đứa con ai có việc thì người đó cưỡi, cho dù ra ngoài mua đồ cũng có thể nhanh hơn, khá tiết kiệm thời gian.”
“Tiền sư phụ để lại cho con, con đừng tiêu lung tung, góp lại, sau này giữ lại dùng.”
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-133.html.]
Đợi Diệp Trường Vinh trở về đi làm chưa được mấy ngày, công an trưởng chính thức nghỉ hưu, ông nhận lệnh làm công an trưởng của đồn công an trấn Phượng Hoàng.
Thân thích nhà họ Diệp biết đều vô cùng vui mừng, nhìn thấy ông nội Diệp và bà nội Diệp đều nói chúc mừng họ.
Ngay cả thôn dân của thôn Ngọc Tuyền cũng vui theo, thái độ nói chuyện với hai ông bà cụ cũng càng hòa khí hơn, còn hơi có ý nịnh nọt, chủ yếu là muốn sau này nếu thật sự có việc gì, có thể tìm Diệp Trường Vinh nhờ giúp đỡ. Người chung một thôn, Diệp Trường Vinh kiểu gì cũng phải nể chút mặt mũi, có thể giúp sẽ giúp, không phải cũng vui vì Diệp Trường Vinh thăng chức sao.
Bác cả Diệp và cô cả của Diệp Hoan vui vì Trường Vinh thăng chức, đặc biệt mua đồ ăn về nhà thêm món, để cả gia đình chúc mừng.
Nhưng Diệp Trường Tĩnh lại lầm bầm: “Nếu anh hai làm công an trưởng ở đồn công an huyện mới tốt hơn, chúng ta có việc gì đều có thể tìm anh ấy nhờ quan hệ giúp đỡ. Ở hương trấn, làm cán bộ lớn mấy cũng có ích gì đâu, không giúp được gì cho chúng ta.”
“Chúng ta” trong miệng Diệp Trường Vinh là chỉ bà ta và anh ba. Trong anh chị em nhà họ Diệp, hai người họ nhỏ nhất, năm xưa cũng nhờ anh chị ở trên lớn đều có thể kiếm tiền, họ mới có cơ hội thi cấp ba, thi đại học. Chẳng qua Diệp Trường An đỗ đại học, mà Diệp Trường Tĩnh không đỗ đại học, lại gả vào huyện.
Ở trong lòng một số người, chỉ cần có thể thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời chính là cuộc sống tốt. Ví dụ Diệp Trường Tĩnh, gả vào trong huyện, bà ta liền cảm thấy mọi thứ ở nông thôn đều không bằng huyện, nhưng trong huyện chỉ có một mình anh ba, nhưng anh ba chỉ là một nhân viên văn phòng, không có nhiều quyền lực giúp bà ta. Bà ta không có bất cứ sự hỗ trợ nào ở huyện, cho nên mong anh hai có thể làm công an trưởng ở đồn công an huyện, tiện bề phục vụ cho bà ta.
Ông nội Diệp là một người thành thật, lúc cả nhà vui vẻ chúc mừng, không ưa bà ta ở đây làm mất hứng, không khỏi quở trách bà ta: “Trường Tĩnh, nói chuyện kiểu gì vậy, đừng quên đây là anh hai con thăng chức, cả nhà nên vui cho nó. Hơn nữa, anh hai con cho dù làm công an trưởng của đồn công an, đó cũng là vì dân phục vụ, còn có thể đặc biệt phục vụ cho con, cả ngày giúp con? Năm xưa con và Trường An có thể đi học cũng là nhờ anh cả và anh hai con gửi tiền về nhà…”
Diệp Trường Tĩnh nghe tới phiền những lời cũ rích thế này, thiếu kiên nhẫn ngắt lời ba bà ta: “Con biết rồi, ba, không phải con chỉ là nói một câu kêu ca thôi sao, ba nói nhiều lời mất hứng như vậy làm gì? Ba quên rồi, hôm nay là đặc biệt chúc mừng anh hai con.”
Ông nội Diệp bị con gái út chọc tức, nhưng nghĩ tới chung quy hôm nay là chúc mừng cho Trường Vinh, cả nhà mới tụ tập lại, đè xuống lửa giận trong lòng, để lại một câu: “Con biết chúc mừng cho anh hai con là được, đừng nói lung tung khiến mọi người mất hứng.”