Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:33
Lượt xem: 174
Thực ra giá niêm yết của ba người không tính là cao, bởi vì khách tới tiệm của ông chủ Đường đều là người không thiếu tiền, lấy giá quá thấp không thể hiện được cái tốt của bùa. Bây giờ Diệp Hoan cũng chỉ muốn thử xem, cô từng nghĩ, cũng chỉ bán bùa với mức giá này trong mấy năm này, đợi sau này lạm phát, người giàu nhiều, giá bùa cũng sẽ tăng lên. Cô vẽ bùa cũng cần nguyên khí, mà nguyên khí của cô là dựa vào nhật nguyệt tích lũy tu luyện ra, cũng không phải khi không mà có, nên tăng giá thì phải tăng giá.
Ông chủ Đường và ông mập bày tỏ muốn mua bùa bình an tại chỗ, xem ra họ đều là người không thiếu tiền. Cho dù cảm thấy đắt nhưng so với an nguy của bản thân, mười nghìn tệ cỏn con có là gì. Nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn, mười nghìn tệ lại không mua được cái mạng nhỏ của họ.
Diệp Hoan thấy họ nóng lòng muốn mua, nghĩ ngợi nói: “Như vậy đi, chúng ta đều là người quen, tôi giảm giá 20% cho các chú, sau này mua thêm không có cái giá này nữa đâu.”
Diệp Hoan vốn muốn giảm 40% 50%, nhưng nghĩ lại, hình như trong này cô là người nghèo nhất, thật sự không cần thương chủ quầy mập và ông chủ lớn người ta, họ đều kiếm tiền nhiều hơn cô. Cho nên Diệp Hoan chỉ giảm 20%.
Nhưng bởi vì ông chủ Đường bỏ ra nơi giúp Diệp Hoan bán bùa, Diệp Hoan quyết định lấy 1% tiền bán bùa ra chia cho ông chủ Đường coi như chi phí thuê mặt bằng. Cô không thể dùng không địa bàn của người ta được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi nghe ý của Diệp Hoan, ông chủ Đường lại không muốn lấy 1% của Diệp Hoan mà nói: “Cô Diệp Hoan, chỉ cần sau này cô luôn bán bùa cho tôi, cửa hàng của tôi có thể phục vụ cô vĩnh viễn.”
Ông ta thật sự chịu chơi. Nếu Diệp Hoan luôn bán bùa ở chỗ ông ta, vậy ông ta mua bùa cũng tiện. Nếu không ông ta không có giao tình gì với cô, sau này cô không tới, ông ta tới đâu mua bùa?
Diệp Hoan không hứa luôn bán bùa ở chỗ ông chủ Đường mà nói: “Mấy năm gần đây đại khái tôi đều học ở thành phố, có lẽ sẽ luôn làm phiền ông chủ Đường, nếu sau này đến thành phố khác thì chưa chắc tiện.”
Ông chủ Đường hiểu ý của Diệp Hoan, sau này có biến động thì nói sau, dù sao thì ông ta không muốn cắt đứt liên hệ với Diệp Hoan: “Cô Diệp Hoan, vậy sau này cô thường tới đây, tiền bán được tôi đều giữ cho cô, cô có thể lấy đi bất cứ lúc nào, bất luận khi nào đều có thể.”
Ông chủ Đường dốc sức như vậy, Diệp Hoan không thu tiền tấm bùa đã dùng của ông ta. Sau khi hai người nói xong, ông chủ Đường trực tiếp đến tủ bảo hiểm lấy năm chục nghìn tệ tiền mặt đưa cho Diệp Hoan. Diệp Hoan vẫn đựng tiền vào trong cặp mang theo bên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-139.html.]
Nhưng phải lấy tiền ông chủ Đường và ông mập mua bùa bình an. Ông chủ Đường hào phóng mua sáu tấm bùa bình an, có lẽ là bốn mươi tám nghìn tệ, sau đó Diệp Hoan xua đuổi âm khí của những con giáp bạch ngọc đó cho ông chủ Đường, lấy hai nghìn tệ, tổng cộng năm mươi nghìn tệ.
Mà ông mập không có tiền mặt, Diệp Hoan cũng không sợ ông ta cầm bùa bỏ chạy, trực tiếp đưa cho ông ta bốn lá bùa bình an, bảo ông ta dành thời gian để tiền ở chỗ ông chủ Đường là được, đợi lúc cô tới lấy.
Ông mập tưởng Diệp Hoan tin tưởng ông ta mới đưa bùa trước thu tiền sau, trong lòng rất cảm động, ông ta vội vàng bày tỏ: “Đợi lát nữa tôi sẽ về nhà lấy sổ tiết kiệm rút tiền, rút tiền xong sẽ đưa cho ông chủ Đường. Đại sư, nếu cô ở thêm lát nữa, tôi sẽ đi rút tiền ngay.”
Diệp Hoan: “Không cần đâu, sau này chú để tiền ở đây là được, dù sao tôi cũng sẽ tới.”
Diệp Hoan lại nói với ông chủ Đường: “Tôi lấy con giáp bạch ngọc còn lại đi, về nhà loại bỏ âm khí xong sẽ mang lại cho chú.”
Ông chủ Đường nói: “Không vội, cô có thời gian rồi mang tới cho tôi là được.” Ông ta sợ mạo phạm Diệp Hoan, không hỏi xin cô địa chủ nhà, có thể trực tiếp tới lấy.
Tuy Diệp Hoan không che giấu bản lĩnh của mình trước mặt người ngoài, nhưng lại không muốn quá nhiều người tới nhà, đảo loạn cuộc sống bình yên của cô. Cho nên không muốn nói địa chỉ nhà cho người khác biết.
Diệp Hoan: “Hôm nay tôi rảnh, ngày mai lại phải bận đi học rồi, cộng thêm kỳ thi cuối kỳ tới, đoán chừng cơ hội tới đây không nhiều nữa.”
Ông chủ Đường chỉ đành nói: “Vậy được, vậy thì phiền cô Diệp Hoan đi một chuyến nữa.”
Diệp Hoan vội vàng nói ra chuyện cô luôn muốn nói: “Sau này qua lại nhiều, các chú không cần quá khách sáo, trực tiếp gọi tên tôi là được. Ở bên ngoài gọi tôi là đại sư sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.”