Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:09
Lượt xem: 117
Diệp Đông và Diệp Nam ở bên cạnh góp náo nhiệt hô: “Ba, Hoan Hoan mua rất nhiều quần áo cho ba và mẹ, nhớ cầm mấy túi vải tới đựng quần áo, nếu không không mang về được đâu.”
Diệp Trường Vinh nghe thấy tiếng ồn ào của các con trai, hỏi một câu: “Cái gì, mua quần áo, Hoan Hoan mua bao nhiêu quần áo vậy? Không phải đã nói với con rồi sao, tiền sư phụ con để lại cho con đừng tiêu bừa, góp lại dùng lúc cần thiết…”
Diệp Hoan nghe ba lại muốn càm ràm cô, trừng hai em trai một cái, vội vàng chuyển chủ đề: “Ba, khi nào ba có thể tới đón bọn con ạ?”
“Có lẽ là cuối tuần, đợi hai ngày nữa, ba nhất định tới đón các con.”
Diệp Hoan vội vàng nói: “Được, cứ quyết như vậy nhé. Ba, nhớ bảo mẹ đi cùng, con cúp trước!”
Diệp Hoan nói xong liền cúp điện thoại, sợ ba tiếp tục càm ràm cô trong điện thoại.
Tiền sư phụ cho cô lúc trước, quả thực cô không dám tiêu, dù sao cũng là tiền trưởng bối cho, tiêu bừa sẽ không được tự nhiên. Bây giờ thì sao, trong tay cô có mấy trăm nghìn tệ, tiêu mấy nghìn cũng sẽ không quá xót, cô không nhịn được tâm tư tiêu tiền của mình, còn muốn tiếp tục mua mua mua.
Dù sao cũng là sắm đồ cho gia đình, cô cũng không mua bừa. Diệp Hoan tìm lý do tiêu tiền hợp lý cho mình, sau khi về ăn cơm, tiếp tục mua sắm trước tết. Cô đến cửa hàng thủy sản mua cá hố, cá đù vàng, tôm to, hải sâm, rong biển, thời này người nông thôn không biết tôm lớn và hải sâm, trên trấn rất ít bán. Dù sao bây giờ trời cũng lạnh, mua về để ở ngoài cũng không hỏng, Diệp Hoan nhìn thấy liền trực tiếp mua đủ. Hơn nữa bây giờ vật giá thấp, Diệp Hoan cảm thấy hải sản đáng mua, càng không nhịn được muốn mua.
Diệp Hoan còn mua những món đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu da hổ, kẹo sữa, sô cô la, chính là muốn hoàn thành giấc mơ lúc nhỏ, ăn tết có đồ ăn vặt ăn không hết.
Diệp Đông và Diệp Nam chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó theo sau m.ô.n.g Diệp Hoan làm khổ sai, giúp xách đồ về nhà.
Hai hôm nay không biết hai đứa trẻ đã cảnh cáo Diệp Hoan bao nhiêu lần: “Hoan Hoan, chị còn mua tiếp, ba mẹ chúng ta quay lại chắc chắn sẽ nói chị.”
“Nói thì nói thôi, chị có thể như thế nào, cũng không thể trả đồ đã mua lại.”
Diệp Trường Vinh nhận điện thoại của các con xong, về nhà nói với vợ: “Vợ, hôm nay các con gọi điện thoại cho anh, nói là nghỉ rồi, bảo chúng ta đi đón chúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-144.html.]
“Sao anh không bảo chúng trực tiếp bắt xe về, còn phải đi đón, đi về dày vò cả chặng đường, phiền phức biết mấy!”
Diệp Trường Vinh không che giấu, nói thẳng: “Anh nghe Đông Đông và Nam Nam nói Hoan Hoan mua quần áo cho chúng ta, hình như không ít đâu, mới bảo chúng ta tới đón.”
Lý Vệ Hoa lo lắng nói: “Đứa nhỏ này đúng là không biết tiết kiệm, có tiền chỉ biết mua đồ ngon cho Đông Đông và Nam Nam, cũng không biết để dành tiền, đúng là khiến người ta lo!”
Diệp Trường Vinh không nhịn được nói đỡ cho con gái: “Con gái mềm lòng thế đấy, có đồ tốt sẽ nghĩ tới người nhà trước. Nó cũng không phải tiêu tiền bừa, không phải đều mua đồ cho gia đình sao?”
“Chính vì là con gái mới nên biết tính toán tiết kiệm, sau này nếu gả cho một người đàn ông giỏi tiêu tiền, hai vợ chồng còn sống được không?”
“Hoan Hoan mới mấy tuổi, còn lâu mới gả đi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Các con lớn nhanh, đợi chúng trưởng thành, chúng ta đã già rồi.”
Tới cuối tuần, hai vợ chồng vẫn nghe lời của các con, mang theo vài cái túi to sạch sẽ tới thành phố.
Lý Vệ Hoa nhìn thấy đống áo lông vũ mà Diệp Hoan mua, không phải vui mà là ủ dột, bà không nhịn được đánh vào m.ô.n.g của Diệp Hoan: “Đứa nhỏ này, sao có thể phá của như vậy, con tiêu hết tiền của sư phụ con cho rồi à? Con đúng là không biết giữ lại chút tiền cho mình, sao lại ngốc nghếch như vậy?”
Diệp Hoan không ngờ cô lớn như vậy còn bị mẹ đánh mông, không nhịn được đỏ mặt, vội vàng cách xa mẹ một chút mới giải thích: “Mẹ, những thứ này không phải dùng tiền sư phụ cho con mua đâu, mà là dùng tiền con tự kiếm mua.”
“Tiền con tự kiếm? Kiếm tiền bằng cách nào? Mẹ nói với con trước, con đừng có đi theo con đường lệch lạc!”
Diệp Hoan thật sự cảm thấy oan uổng, cô đâu đi theo con đường lệch lạc chứ: “Mẹ, không phải sư phụ dạy con vẽ bùa sao, có người nguyện ý mua bùa của con, sau đó con kiếm được tiền, liền mua quần áo cho ba mẹ.”
Lý Vệ Hoa vẫn nói: “Cho dù là tiền con tự kiếm, vậy con cũng không thể tiêu bừa, mua một lúc nhiều quần áo như vậy, phải mặc tới năm nào?” Sau đó bà xót của nói: “Số quần áo này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, có thể trả hàng không, hay là chúng ta trả lại đi?”