Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:16
Lượt xem: 135
Kỷ Chấn Hoa cười ha ha nhận, xem ra vô cùng thích “quà” mà Diệp Trường Vinh tặng: “Nếu Hoan Hoan đã theo ông chú tôi học bản lĩnh, tương lai chắc chắn sẽ không thiếu tiền tiêu. Cậu xem, bây giờ nó dựa vào bản lĩnh của mình tự kiếm tiền rồi.”
Diệp Trường Vinh mặt mày rạng rỡ nói: “Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy, thực ra có thể mua nhà ở thành phố cũng nhờ con bé này. Hôm nay nó nằng nặc kéo tôi và Vệ Hoa đến trung tâm thương mại, mua đồng hồ cho tôi, mua dây chuyền cho vợ tôi…”
“Xùy, khoe khoang với tôi phải không, có đứa con gái hiểu chuyện như Hoan Hoan, đúng là phúc của hai vợ chồng cậu.”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Diệp Trường Vinh không nói Hoan Hoan không phải con ruột cho Kỷ Chấn Hoa biết, Kỷ đạo trưởng cũng không nói với ông ấy, cho nên bây giờ Kỷ Chấn Hoa không biết Diệp Hoan không phải con ruột. Ông còn cho rằng nhà họ Diệp có đứa trẻ như Diệp Hoan, sau này mặc kệ thế nào, gia đình đều sẽ ngày càng tốt lên, cho nên nể mặt ông chú, ông ấy vẫn luôn giữ mối quan hệ với nhà họ Diệp.
Đương nhiên, kết giao với nhân sĩ huyền học cũng có ích với ông ấy, người ta còn chủ động tặng bùa bình an tới cửa. Cho dù ông chú đều sẽ không cho mỗi một tiểu bối trong nhà bùa bình an. Họ muốn tìm ông chú xin bùa bình an cũng khó tìm người, bởi vì ông chú không thích liên lạc với người nhà họ Kỷ mấy.
Nếu Diệp Hoan đã là đồ đệ của ông chú, chắc chắn bùa bình an hữu dụng, trong lòng Kỷ Chấn Hoa rất vui.
Kỷ Chấn Hoa đồng ý tìm người tiếp tục mua nhà giúp Diệp Trường Vinh, nhưng bởi vì là cuối năm, nghĩ mua nhà trước tết quá gấp gáp, đoán chừng chỉ có thể tính vào sau tết.
Diệp Trường Vinh: “Không vội, cũng không phải vội ở, lúc nào cũng được.”
Sau khi nói xong chuyện mua nhà, ngày hôm sau, cả nhà mang theo tất cả đồ đạc ngồi xe về trấn Phượng Hoàng, Chiến Thần lại nhờ Kỷ Nguyên Sâm dẫn về ăn tết, đi hưởng thụ đời chó hạnh phúc tràn trề của nó.
Họ vừa đi chưa được mấy ngày, ba ruột Lục Vân Triết của Diệp Hoan được nghỉ, tiếp tục tới thành phố tìm người không có mục đích, ba con ruột tiếp tục lỡ nhau.
Bởi vì trước đây mẹ ruột của Diệp Hoan đã theo ba của bà ấy từ nơi khác chuyển tới thành phố này, sau đó ba mất vì bệnh, chỉ còn một mình bà ấy, ngay cả một người thân cũng không có. Cho nên Lục Vân Triết không có nơi nào để hỏi thăm tung tích vợ và con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-149.html.]
Không có chút manh mối, muốn tìm người trong biển người mênh mông, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ có thể xem ông trời có thể ban cho ông ấy một cơ hội, cho ông ấy tìm được người không.
Ông ấy tìm rất lâu không tìm được người, chỉ đành quay về nhà ăn tết.
Bởi vì người ở trấn Phượng Hoàng dần trở nên sung túc, khắp nơi đầy ắp tiếng cười đùa. Trước tết lại có một lễ hội đón tết, trên trấn rất náo nhiệt, người ở khắp các thôn đều tới trấn tham gia hội. Có rất nhiều người vùng ngoài tới diễn tạp kỹ, hát kịch, bán đồ ăn vặt, bán quần áo, náo nhiệt hơn họp chợ bình thường nhiều.
Diệp Hoan đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, bị hai em trai kéo đi khắp nơi, chạy thẳng tới chỗ diễn tạp kỹ: “Hoan Hoan, chúng ta đi xem biểu diễn tạp kỹ đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được thôi, vé vào cổng bao nhiêu tiền?”
“Mỗi người năm tệ.”
Giá vé khá rẻ, ba chị em mua ba tấm vé, chui vào xem tạp kỹ.
Diệp Trường Vinh là sở trường đồn công an, lúc trên trấn đông người, ông càng bận, phải phái người duy trì an ninh trật tự ở đây, đề phòng trộm trộm đồ, đề phòng xuất hiện tình huống giẫm đạp, cho nên ông ấy đang đi làm.
Ngược lại sau khi Lý Vệ Hoa tan làm dành ra thời gian, mang áo lông vũ mà Diệp Hoan mua cho ông bà cụ về nhà mẹ.
“Ba, mẹ, xem xem con mang tới cho ba mẹ cái gì?” Lý Vệ Hoa lấy áo lông vũ ra cho mẹ mặc thử.
Mới đầu bà ngoại Diệp Hoan không nghĩ quá nhiều, liền bị con gái hầu hạ mặc áo lông vũ. Bà cụ sờ áo nhẹ lại giữ ấm nói: “Chất áo rất tốt, mua ở đâu vậy, không rẻ nhỉ? Con nói con trong nhà có tận ba đứa con đang học ở thành phố, con không mau chóng góp tiền, mua quần áo cho mẹ làm gì?”
Chung quy mẹ ruột nghĩ nhiều cho con gái, phản ứng đầu tiên khi nhận đồ không phải vui mà là lo lắng con gái không có tiền.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con là người không đáng tin như thế sao, có thể không để lại tiền cho bọn trẻ đi học à.” Lý Vệ Hoa thầm nói với mẹ: “Đây là Hoan Hoan mua để hiếu kính mẹ và ba. Trước đây không phải nó theo Kỷ sư phụ học chút đồ sao, tự kiếm được tiền rồi, mua áo lông vũ cho mọi người.”