Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:37
Lượt xem: 159
Kỳ nghỉ hè năm nay, Chiến Thần tiếp tục được Kỷ Nguyên Sâm đón tới nhà ở. Nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm, nó đều ở nhà họ Kỷ, đã vô cùng quen thuộc với môi trường ở nhà họ Kỷ. Kỷ Nguyên Sâm lại chăm sóc nó cực kỳ tốt, nó không hề bài xích việc ở nhà họ Kỷ.
Diệp Hoan từng hỏi thăm, có thể ký gửi thú cưng trên xe lửa. Cô định đợi lúc khai giảng, thông qua phương thức ký gửi thú cưng dẫn Chiến Thần vào thủ đô.
Còn chuyện ba chị em Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đi học, người lớn hai nhà đã thương lượng xong. Bởi vì Diệp Trường Vinh và Kỷ Chấn Hoa công việc bận rộn, cho nên không thể xin nghỉ đưa các con đi học, cho nên chỉ có thể để Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song đưa đi.
Lúc gần khai giảng, năm người nhà Diệp Hoan mang theo hành lý tới nhà ở thành phố. Sau khi họ gặp mặt người nhà họ Kỷ, Kỷ Chấn Hoa nói: “Nguyên Sâm đã đặt xong vé tàu lửa tới thủ đô rồi, là tối mai, vừa hay sáng hôm sau tới thủ đô. Tối mai tôi và Trường Vinh tiễn mọi người lên xe, sau khi xuống xe thì Nguyên Sâm dẫn đường.”
Kỷ Nguyên Trân không phục nói: “Ba, cho dù anh không dẫn đường cho bọn con, bọn con cũng có thể tới trường.”
Bà nội Kỷ cười ha ha nói: “Nguyên Trân của chúng ta lớn rồi, không cần anh dẫn đường nữa.” Lúc nhỏ cô ấy luôn chạy sau m.ô.n.g anh trai chơi.
Diệp Trường Vinh hỏi giá vé tàu lửa, để lại tiền vé tàu lửa cho nhà họ Kỷ, còn có phí ký gửi Chiến Thần.
Tuy người nhà họ Kỷ từ chối không nhận, Diệp Trường Vinh không thể chiếm chút lợi ích này. Bởi vì vé mà Kỷ Nguyên Sâm mua là vé giường mềm, giá vé ba người một chó có hơn một nghìn tệ. Nếu không phải người nhà họ Diệp tự giác, nhà họ Kỷ không thể qua lại nhiều năm với họ như vậy.
Tối ngày hôm sau, Kỷ Chấn Hoa và Diệp Trường Vinh lần lượt lái xe đưa người và hành lý tới ga tàu. Trước khi đi, Kỷ Chấn Hoa đã mượn hai chiếc xe con, dùng xong sẽ trả.
Đợi Diệp Trường Vinh và Kỷ Chấn Hoa đưa Chiến Thần tới toa xe ký gửi, lại tiễn người lên tàu, căn dặn họ: “Tới nơi thì gọi điện thoại.”
Lâm Nghi Song nói: “Có em ở đây, không cần lo lắng, các anh mau về đi.”
Diệp Trường Vinh dặn dò ba đứa con: “Tới trường phải chăm chỉ học hành, tranh thủ sau này báo đáp quốc gia.” Ông là người có tư tưởng cũ, không chỉ hi vọng các con học đại học có tương lai xán lạn, còn hi vọng sau này chúng có thể cống hiến một phần sức lực của mình cho đất nước.
“Ba, tạm biệt!” Diệp Đông, Diệp Nam và Diệp Hoan cách một tấm cửa sổ vẫy tay tạm biệt.
Anh em nhà họ Kỷ cũng như vậy. Sau khi xe lửa xuất phát, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-164.html.]
Thời này, cho dù là tàu tốc hành, từ quê của họ tới thủ đô cũng phải mất bảy tám tiếng. Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm đặt giường mềm, ở tương đối thoải mái, cho nên thời gian một đêm trôi qua rất nhanh. Họ vừa hay hai gia đình, mỗi nhà ở một phòng bao nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình như người nhà họ Kỷ đều từng ngồi giường nằm xe lửa, không có gì tò mò. Chỉ có bốn mẹ con nhà họ Diệp thảo luận về phòng bao.
Lý Vệ Hoa quan sát xong nói: “Giường nằm thoải mái thật, nhưng giá vé quá đắt, gần như gấp ba lần giá tiền của ghế cứng.” Bà là phụ nữ của gia đình, trong cuộc sống đã quen tính toán. Nếu để bà mua vé xe lửa, đoán chừng bà sẽ mua vé ngồi qua loa cho qua một đêm.
Diệp Hoan khuyên bà nói: “Mẹ, bây giờ nhà chúng ta cũng không thiếu mấy nghìn tệ này, mẹ đừng xót nữa.”
Diệp Nam cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, nếu để anh Sâm nghe thấy, còn tưởng mẹ không hài lòng với vé anh ấy mua.”
Lý Vệ Hoa chỉ đành nói: “Được, mẹ không nói nữa.”
Mặc kệ nói thế nào, người nhà họ Kỷ chủ động sắp xếp mua vé là có ý tốt, bà không thể trách người ta làm việc không ổn. Lý Vệ Hoa cũng không phải người không biết điều, dứt khoát im miệng không nói chuyện này nữa, thảo luận với các con chuyện hành lý.
“Cũng không biết đồ mẹ chuẩn bị cho các con có đủ không, không đủ chỉ có thể mua thêm.”
Diệp Nam: “Dù sao chăn đệm đều đủ cả, đồ thiếu đều là lặt vặt, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
“Mẹ con là người keo kiệt như thế sao, chỉ biết sợ tiêu tiền? Bình thường đồ dùng tới vẫn phải sắm sửa đầy đủ, giống như bình giữ nhiệt gì đó, không tiện mượn của người khác dùng.”
Diệp Nam vội vàng nói: “Mẹ không keo kiệt, mẹ là biết tiết kiệm.”
Lý Vệ Hoa bị con trai chọc cười.
Mấy mẹ con nói chuyện một lúc, đánh răng rửa mặt đi ngủ. Lần đầu tiên đi xa, họ ngủ khá an ổn, đánh một giấc tới sáng.
Mà bên Chiến Thần khá nhàm chán, lại không có ai chơi cùng nó, thú cưng ký gửi thậm chí không có mấy con, sau khi trải qua sự mới mẻ khi vừa mới lên tàu lửa, nó nằm xuống ngủ một giấc, tranh thủ sớm xuống xe gặp chủ nhân.