Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:44
Lượt xem: 157
Nhiễm Hàn vô cùng thông thạo với đường xá ở Bắc Kinh, không cần phải hỏi đường, trực tiếp lái xe đưa người tới cổng trường quân đội.
Chắc chắn xe không thể vào trường, mấy người xuống xe rồi mang hành lý vào trường.
Hôm nay là thời gian báo danh, tuy thời này người lái xe đưa con tới trường ít nhưng cũng không phải không có, cho nên gia đình Diệp Hoan không nổi bật lắm. Nếu người ta chú ý quá nhiều tới họ, đoán chừng cũng là vì Diệp Đông và Diệp Nam là song sinh.
Lý Vệ Hoa luôn cùng con trai Diệp Đông báo danh, xem môi trường ký túc xá, mới yên tâm.
Sau khi xem xong, bà không nhịn được cảm thán: “Trường quân đội tốt! Chăn đệm gì đó đều không cần tự chuẩn bị, đi học cũng ít tốn tiền.”
Diệp Đông vô cùng mong chờ với cuộc sống đại học, nhưng sắp li biệt với người nhà, trong lòng cũng có hơi buồn: “Mẹ, khi nào mẹ về nhà?”
“Đợi mẹ đưa Hoan Hoan và Nam Nam đến trường rồi về.” Lý Vệ Hoa dặn dò Diệp Đông: “Con ở trường chăm chỉ học hành, đợi được nghỉ rồi cùng về nhà với họ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi sắp xếp xong Diệp Đông, mấy người tạm biệt cậu rồi về nhà. Ngoài Lý Vệ Hoa nghĩ tới đợi bà đi, sẽ rất lâu không gặp được con, trong lòng cực kỳ mất mác; Diệp Hoan và Diệp Nam vẫn ổn, bởi vì dù sao họ cũng học đại học cùng một thành phố với Diệp Đông, nhớ cậu có thể đợi cuối tuần đến thăm cậu.
Đợi người nhà đi khỏi, bạn cùng phòng của Diệp Đông mới vây quanh cậu hỏi: “Diệp Đông, cậu có anh em sinh đôi à?”
Diệp Đông tự hào nói: “Không phải anh em sinh đôi. Nhà bọn tớ là sinh ba, cô gái vừa nãy là chị gái tớ.”
“Đó là chị gái cậu? Tớ còn tưởng là em gái cậu, chị gái cậu xinh đẹp thật!”
Nếu không phải vừa quen biết với Diệp Đông, đoán chừng những chàng trai này sẽ xin Diệp đông giới thiệu chị gái cho họ làm quen. Nhưng sau đó bạn học Diệp Đông không ít lần nói với Diệp Đông, bảo cậu chọn một người trong số họ làm anh rể của cậu, đáng tiếc, Diệp Đông luôn không đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-169.html.]
Sang ngày tiếp theo, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đi báo danh. May mà hôm nay Nhiễm Hàn nhận được điện thoại ra ngoài làm nhiệm vụ, không yêu cầu đưa họ đi. Nói thật, chủ yếu là Lý Vệ Hoa cảm thấy thoải mái, tuy Nhiễm Hàn ít nói nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh, là một người không thể khiến họ ngó lơ, cho nên nếu có anh ấy ở đây, Lý Vệ Hoa nói chuyện với các con đều cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng Lý Vệ Hoa không phải có ý từ chối ý tốt của Nhiễm Hàn, bây giờ tốt rồi, cuối cùng anh ấy cũng có việc ra ngoài, giúp Lý Vệ Hoa thở phào.
Hơn nữa hôm nay cho dù Nhiễm Hàn đưa họ đi, cũng phải tìm thêm một chiếc xe, bởi vì lần này cả hai gia đình đều đi tới trường, chiếc ô tô của anh không chở hết được.
May mà căn nhà Nhiễm Hàn đang sống không cách trường quá xa, ngồi xe bus chỉ cần qua hai trạm, nếu đi bộ khoảng mười mấy phút là tới. Kỷ Nguyên Sâm sợ phiền, dứt khoát gọi hai chiếc xe taxi, chở mấy người và hành lý tới trường.
Hôm nay Chiến Thần chỉ có thể ở nhà một mình. Vừa tới Bắc Kinh, đâu đâu cũng lạ lẫm, Diệp Hoan không cho Chiến Thần ra ngoài dạo lung tung, sợ nó bất cẩn gây họa. Nếu Chiến Thần gây họa ở Bắc Kinh, Diệp Hoan sợ cô không lo liệu được. Chiến Thần rất nghe lời, định đợi chủ nhân rảnh lại bảo chủ nhân dẫn nó ra ngoài.
Mà sáng nay, Lục Vân Triết thức dậy rất sớm, ông ấy dự cảm hình như hôm nay có chuyện gì sẽ xảy ra, tâm hoảng ý loạn, không bình tĩnh được, hỗn loạn không biết làm sao, khiến ông ấy bất an.
Từ khi vợ mất tích một khoảng thời gian, mẹ thường khuyên Lục Vân Triết tái hôn, Lục Vân Triết không thích nghe mẹ lảm nhảm ngày ngày, liền chuyển khỏi nhà tổ. Ông ấy chuyển tới ký túc xá trường sống, sau đó nghĩ nếu tìm được vợ và con, không ở được trong ký túc xá, mà khi đó ông ấy vẫn chưa đủ cấp được phân nhà, cho nên đã mua một tứ hợp viện nhị tiến ở gần trường đại học.
Lục Vân Triết nghĩ rất đẹp, định đợi sau khi tìm được vợ con sẽ chuyển vào ở, đáng tiếc nhiều năm qua ông ấy luôn không thể đạt được ý nguyện. Bây giờ chỉ có một mình ông ấy sống ở đây. Bình thường ông ấy không thích dẫn người vào căn nhà này gây lộn xộn, phần lớn thời gian đều là một mình ông ấy ở.
Lục Vân Triết định ăn sáng rồi tới trường xem sao. Thực ra ông ấy là giáo sư khoa khảo cổ, hôm nay báo danh không có việc gì liên quan tới ông ấy, nhưng ông ấy đột nhiên muốn tới trường dạo một vòng.
Vào lúc Lục Vân Triết muốn ra ngoài, tiếng chuông điện thoại trong nhà bỗng dưng vang lên, reng reng reng, reng reng reng…
Lục Vân Triết nhận điện thoại, hóa ra là em hai.
“Vân Thanh, mới sáng có chuyện gì vậy?”
Lục Vân Thanh ở đầu dây bên kia hơi ngại nói: “Anh cả, sáng nay ba của chúng ta nói đau đầu, không thoải mái lắm, em muốn nhờ anh đưa ông ấy tới bệnh viện kiểm tra thử. Không phải em còn phải đi làm sao, Thục Mẫn cũng bận, chỉ có thể phiền anh…”