Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:52
Lượt xem: 137
Diệp Hoan chuẩn bị cho Chiến Thần một phần riêng lúc múc thức ăn, bưng bốn rau một canh do hai người nấu lên bàn.
Diệp Hoan cười nói với sư huynh: “Hôm nay vốn muốn trổ tài mời sư huynh ăn cơm, không ngờ sư huynh cũng biết nấu ăn, trợ giúp một tay, đợi lát nữa em sẽ nếm thử tay nghề của sư huynh.”
Sư huynh không thích nói nhiều, Diệp Hoan chỉ đành mở tráp lời của mình, không ngừng tìm đề tài nói chuyện với sư huynh, tránh khỏi vắng lặng. Hai người nói nhiều nhất là chuyện của hai vị sư phụ.
Diệp Hoan nếm thử một miếng đồ ăn do sư huynh nấu, không nhịn được khen: “Sư huynh, thịt nạc xào chua ngọt của sư huynh chua ngọt vừa phải, rất ngon đó.”
Không ngờ Nhiễm Hàn nghiêm túc nói: “Nếu em thích thì sau này anh có thể thường xuyên nấu cho em ăn.” Anh ấy coi sư muội là người thân rồi.
Diệp Hoan không ngờ sư huynh sẽ trả lời như vậy, nhịp tim của cô hẫng một nhịp, kinh ngạc há to miệng. Cô ý thức được biểu cảm của mình không đúng, vội vàng ngậm miệng nói cảm ơn: “Vậy cảm ơn sư huynh trước, sau này em có phúc ăn rồi. Chỉ là làm phiền sư huynh quá, em sẽ ngại.”
“Em là sư muội của anh.” Nhiễm Hàn trả lời đơn giản, bày tỏ ý của anh ấy.
Sở dĩ Diệp Hoan kinh ngạc là vì cô không ngờ sư huynh sẽ trả lời. Lời của cô và sư huynh vô cùng giống cuộc đối thoại giữa các cặp tình nhân, nghe giống như sư huynh vô cùng chiều chuộng cô, Diệp Hoan có thể không kinh ngạc sao?
Nhưng sau khi lén lút quan sát biểu cảm của sư huynh, Diệp Hoan xác định chắc chắn sư huynh coi cô là em gái nhỏ nên mới nói như vậy, trái tim đập loạn lập tức bình tĩnh lại.
Thực ra nói ra tuổi tâm lý của Diệp Hoan lớn, khá thích đàn ông chín chắn ổn trọng, sau này tìm người yêu định lấy điều này làm tiêu chuẩn đầu tiên. Đương nhiên, cô không nhất kiến chung tình với sư huynh, chẳng qua sư huynh nói ra lời đó sẽ khiến người ta không nhịn được nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-175.html.]
Huống hồ kiếp trước trước khi Diệp Hoan xảy ra chuyện, ngoài giờ học cô luôn bận làm thêm kiếm tiền, vốn không có thời gian yêu đương. Bỗng nhiên nghe sư huynh nói như thế, người chỉ có lý luận yêu đương nhưng không có kinh nghiệm yêu đương như Diệp Hoan không nghĩ nhiều mới lạ.
Sư huynh muội tiếp xúc bình thường, tiếp theo không có bất cứ vấn đề gì, hai người một hỏi một đáp, hòa thuận ăn xong cơm trưa, Diệp Hoan chào tạm biệt sư huynh, sau đó đi học. Cô gửi Chiến Thần cho sư huynh chăm sóc, tạm thời không cần lo lắng nữa.
Sau khi về trường, Diệp Hoan về ký túc xá trước, Khương Đình Đình tò mò hỏi: “Diệp Hoan, buổi trưa cậu đi đâu ăn cơm, sao không đi cùng bọn tớ?”
Diệp Hoan trả lời đơn giản: “À, tớ có người thân sống ở đây, đến nhà người thân ăn một bữa.”
Trịnh Hạ ăn cơm xong đang đọc sách, thờ ơ với câu trả lời của Diệp Hoan; Lưu Yến lộ ra vẻ ngưỡng mộ, đại khái cho rằng Diệp Hoan ở Bắc Kinh có người thân chăm sóc, thi thoảng có thể ăn cơm ké gì đó, còn có thể tiết kiệm tiền ăn của mình, điều này khiến cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.
Trong bốn người ở ký túc xá, điều kiện gia đình của Lưu Yến hơi kém, học phí và tiền sinh hoạt phần lớn đều là tiền mượn, số tiền này đoán chừng phải đợi cô ấy tốt nghiệp xong kiếm tiền mới trả được. Hơn nữa tiếp theo chỉ cần cô ấy tiếp tục học, mỗi năm còn phải nộp một khoản tiền học phí, cho dù trường học đã giảm một phần cho cô ấy, chỉ riêng tiền sinh hoạt đã có thể đào rỗng gia sản nhà cô ấy rồi.
Cho nên, Lưu Yến hiểu chuyện vô cùng tiết kiệm, ngay cả rau cũng không nỡ ăn, nhưng điều này không có nghĩa cô ấy không ngưỡng mộ người khác.
Diệp Hoan biết điều kiện gia đình của Lưu Yến không tốt, điều này khiến cô nhớ lại mình của kiếp trước, cảm nhận sâu sắc, cho nên khá đồng cảm với Lưu Yến. Thực ra Diệp Hoan nghĩ dù sao thì Lưu Yến cũng đã thi vào đại học danh giá, chỉ cần kiên trì vượt qua bốn năm này, sau này tìm một công việc tốt, mọi thứ sẽ tốt lên. Kiếp trước cô đã dựa vào tín niệm như vậy mà học hết bốn năm đại học.
Lúc Diệp Hoan về, cố tình mua một phần thịt kho khá ngon, định thầm hỗ trợ cho Lưu Yến một chút, cho cô ấy ăn chút thịt bổ sung chút dinh dưỡng. Cấp cứu không cứu nghèo, Diệp Hoan sẽ không tiếp tế Lưu Yến mãi, cô định đợi sau khi huấn luyện quân sự về, hỏi thử Lưu Yến có định làm gia sư không, có thể nhờ anh Sâm hỏi giúp.
Diệp Hoan vừa nghĩ vừa nói: “Tớ mang một phần thịt kho về, các cậu có muốn nếm thử không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan có ý tốt, mọi người đương nhiên hiểu, ba người khác vội vàng nói cảm ơn cô. Nhưng Trịnh Hạ và Khương Đình Đình vừa ăn cơm xong, bày tỏ không ăn, chỉ có Lưu Yến không lập tức từ chối.