Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:56
Lượt xem: 132
Có thể bởi vì hoàn cảnh gia đình, Kỷ Nguyên Trân khá đơn thuần, thi thoảng có hơi trái tính trái nết nhưng không khiến người ta ghét, Diệp Hoan luôn coi cô ấy là em gái, bình thường chăm sóc cô ấy không ít.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, em thích ở với chị hơn, người trong phòng ký túc bọn em…”
Diệp Hoan vội ngắt lời của Kỷ Nguyên Trân: “Được rồi, đừng nói nữa, có chuyện gì đợi cuối tuần về chỗ sư huynh chị rồi nói, chúng ta tới chỗ anh ấy nấu đồ ngon ăn.”
Diệp Hoan không dám để Kỷ Nguyên Trân nói chuyện ký túc bất phân trường hợp, lỡ như bị nghe thấy, truyền tới chỗ người ta thì không hay.
Kỷ Nguyên Trân vừa nghe Diệp Hoan hứa nấu đồ ngon cho cô ấy, càng vui hơn, chu đáo nói: “Vậy Hoan Hoan chị mau về nghỉ đi, mấy hôm huấn luyện quân sự quá mệt!”
“Ừm, chị đi đây, em về đi.”
Sau khi về, Diệp Hoan chia nửa quả dưa còn lại, bốn người cùng giải quyết hơn nửa cái dưa hấu. Khương Đình Đình và Trịnh Hạ ăn dưa hấu của Diệp Hoan, định hôm khác mời cô ăn thứ khác. Chỉ có Lưu Yến muốn đợi kiếm được tiền rồi mới mời Diệp Hoan, nhưng Diệp Hoan đối tốt với cô ấy, Lưu Yến đều nhớ hết. Hết cách, ai bảo hiện giờ cô ấy là người nghèo nhất, ngay cả phí sinh hoạt cũng tính toán từng chút, không dám tiêu hơn một hào.
Chiều nay tan học, Diệp Hoan về chỗ sư huynh, một là đi thăm Chiến Thần, hai là cảm ơn sư huynh đã giúp cô chăm sóc Chiến Thần.
Diệp Hoan tìm một nơi kín đáo trên đường, vào trong không gian. Cô sợ người khác nhìn thấy, còn dùng một lá bùa tàng hình, lấy ra một trái dưa hấu to và một ít đào trong không gian, còn hái một số rau dưa tươi, chuẩn bị mang về cho sư huynh ăn.
Dưa hấu và rau củ đều là do Diệp Hoan trồng để tiện mình ăn, thi thoảng lấy ra cho người nhà và bạn bè ăn, nhưng dạo gần đây không có nhiều cơ hội ăn, bởi vì cô không nấu cơm nữa.
Lúc Diệp Hoan tới nhà, nhìn thấy cổng lớn không khóa, lẽ nào sư huynh ở nhà?
Cô xách đồ đi vào nhìn, sư huynh lại bận rộn trong bếp, trông giống như đang nấu ăn. Hai người gặp mặt, đương nhiên là Diệp Hoan lên tiếng chào trước, ai bảo sư huynh không thích nói chuyện chứ.
Diệp Hoan cười hỏi: “Sư huynh, anh tan làm sớm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-178.html.]
“Hôm nay anh không đi làm.” Nhiễm Hàn biết hôm nay sư muội huấn luyện quân sự xong, nhất định sẽ về thăm Chiến Thần, cho nên anh ấy đã sớm mua nguyên liệu nấu ăn, định đợi sư muội tới cùng ăn cơm.
Không phải anh ấy luôn muốn báo đáp ân tình sư muội tặng công pháp sao, điều này đối với anh ấy mà nói chính là cơ hội. Nếu không cơ hội gặp mặt của hai người không nhiều, hình như sư muội không có chỗ nào cần anh ấy giúp, cơ hội cho anh ấy báo đáp không nhiều.
Lần này sư huynh muội nghĩ chung một hướng, đều muốn mời đối phương ăn cơm bày tỏ cảm ơn. Nhưng một người là biểu đạt ra ngoài, một người là giấu trong lòng.
Diệp Hoan đã sớm không quan tâm chuyện tặng công pháp cho sư phụ, cô không biết sư huynh vẫn luôn nhớ, còn muốn báo đáp cô thật nhiều, để cảm ơn cô cống hiến công pháp cho bản môn.
Bởi vì nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này Nhiễm Hàn là người kế nhiệm của Huyền Nhất Môn, anh ấy là người được lợi cuối cùng, cảm ơn Diệp Hoan là chuyện nên làm, đáng tiếc Diệp Hoan không biết suy nghĩ của sư huynh, nếu không sẽ cười trộm rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiễm Hàn thấy sư muội xách rất nhiều đồ tới, nhíu mày nói: “Sư muội, sau này em tới không cần mua đồ. Anh nói rồi, không cần khách sáo với anh, anh là sư huynh của em, em có việc có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Hiếm khi anh ấy nói nhiều như vậy.
Diệp Hoan cong mắt, cười nhẹ nói: “Sư huynh, em không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là mang chút trái cây rau củ.”
Nhiễm Hàn dặn: “Nếu hết tiền thì có thể hỏi anh.”
Diệp Hoan nói: “Sư huynh, mới vừa khai giảng, sao em có thể hết tiền chứ? Phí sinh hoạt ba mẹ cho em em còn chưa tiêu, lần trước tiền tiêu vặt anh cho em cũng chưa tiêu hết. Không phải bọn em đi huấn luyện quân sự sao, đâu có cơ hội tiêu tiền? Sư huynh, anh đừng cho rằng em đi học sẽ không có tiền, em nói anh biết, trước đây lúc em ở quê, tìm người bán bùa giúp, đã kiếm được rất nhiều tiền. Em có tiền, em còn muốn mua nhà ở Bắc Kinh đó.”
Sư huynh là người rất hào phóng, nhưng cô không phải kiểu tùy tiện chìa tay xin tiền.
Nhắc tới mua nhà, Diệp Hoan nghĩ tới có thể nhờ sư huynh giúp. Tốt xấu sư huynh cũng tới Bắc Kinh sớm hơn cô, có lẽ khá hiểu rõ tình hình nhà cửa ở Bắc Kinh.
Nhưng với tính cách của sư huynh, sẽ là người cân nhắc mua nhà không?
Vào lúc Diệp Hoan suy nghĩ, Nhiễm Hàn hỏi cô: “Sư muội, không phải anh từng nói với em, sư thúc từng nói sau này căn nhà này để lại cho em, nếu em cảm thấy anh ở đây không tiện, anh có thể chuyển đi.”