Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:19:47
Lượt xem: 133
Thượng Tinh cũng không nghĩ thử, nếu bà ta có thể công lược Lục Vân Triết thì đã thành công từ mấy năm trước rồi, còn phải đợi tới bây giờ ư? Loại phụ nữ như bà ta chỉ có đụng vào tường nam vỡ đầu mới quay đầu.
Mà sau khi Diệp Hoan về ký túc xá, nghe Khương Đình Đình hỏi: “Diệp Hoan, cậu lại ra ngoài ăn cơm sao? Nghiệp vụ của cậu bận thật.”
Cô ấy là ghen tỵ Diệp Hoan rõ ràng không phải người Bắc Kinh, nhưng lại có thể có nơi ăn cơm hàng ngày. Mà một người Bắc Kinh như cô ấy lại chỉ có thể tới căn tin ăn cơm.
Diệp Hoan không để ý sự cổ quái trong lời nói của cô ấy, cười nói: “Tớ tới nhà người thân ăn cơm, vừa hay tiết kiệm tiền không phải sao?”
Lưu Yến đúng lúc góp một câu: “Đây là chuyện tốt, không có thân thích giống tớ, muốn ăn cơm ké cũng không có chỗ đi.” Sau đó cô ấy cười nói với Diệp Hoan: “Diệp Hoan, tớ múc một bình nước nóng giúp cậu rồi.”
“Cảm ơn cậu, Lưu Yến, hôm nào tớ múc nước giúp cậu.” Diệp Hoan nhìn ra có thể Lưu Yến là vì cô nói giúp đỡ giới thiệu công việc gia sư, mới lấy lòng cô, muốn làm chút gì đó cho cô. Nhưng Diệp Hoan không phải người thích chiếm hời, cô có thể tiếp nhận ý tốt của người khác, nhưng không thích người khác cố ý lấy lòng cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan cũng không phải tìm cảm giác ưu việt trước mặt bạn cùng phòng, cô chỉ là đồng cảm, thấy Lưu Yến giống với mình của kiếp trước, muốn giúp Lưu Yến mà thôi, không muốn quan hệ bạn học của hai người biến thành quan hệ nịnh bợ và lấy lòng nhau.
Chỉ có Trịnh Hạ yên lặng ngồi ở đầu giường đọc sách, tựa như không bị cuộc đối thoại của họ quấy nhiễu.
Diệp Hoan thầm nghĩ: Thời gian sống ở ký túc còn dài, giữa các nữ sinh luôn có chút mâu thuẫn nhỏ, tu luyện cũng không tiện lắm, xem ra đợi năm hai chuyển ra ngoài sống tốt hơn.
Mà trước khi Lục Vân Triết đi ngủ, ăn một quả đào do con gái “mua” cho ông ấy, đánh một giấc tới sáng. Nói thật, từ khi vợ mất tích, ông ấy đã rất nhiều năm không được ngủ ngon. Lục Vân Triết không nghĩ việc ngủ ngon là nhờ quả đào, mà cảm thấy tìm được con gái nên tâm trạng tốt lên, mới ngủ ngon giấc.
Hai ngày sau, Lục Vân Triết lại gọi Diệp Hoan ra ngoài ăn cơm, Diệp Hoan không đồng ý. Cô đã nói với ba ruột, đợi cuối tuần rồi cùng nhau ăn cơm. Ra ngoài ăn cũng được, ở nhà ăn cũng được, đều được.
Lục Vân Triết nghĩ tới mối bận tâm của con gái liền đồng ý. Dù sao thì ông ấy có thể gặp được con gái ở trường, không cần cưỡng cầu nằng nặc phải ăn cơm cùng nhau. Dạo gần đây Lục Vân Triết lo lắng bên con gái, số lần về nhà tổ ít đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-198.html.]
Lúc cuối tuần, mới sáng sớm Lưu Yến đã muốn nói lại thôi nhìn Diệp Hoan, hi vọng cô có thể tìm việc làm thêm giúp mình sớm một chút.
Diệp Hoan nói: “Hôm nay tớ đi hỏi thăm giúp cậu, đại khái buổi chiều sẽ có tin, nếu cậu rảnh thì có thể ở ký túc xá đợi tớ.”
Lưu Yến nghe vậy liền vui vẻ cười: “Cảm ơn cậu, Diệp Hoan, tớ không đi đâu hết, chỉ ở ký túc xá đọc sách.”
Diệp Hoan không đến thẳng đại học Q, mà gọi Kỷ Nguyên Trân, hai người cùng đi mua rau, thịt, sườn trước, còn mua ba chiếc cà mèn to, định nấu cơm mang cho các em trai. Mua cà mèn khá tiện, sau này có thể thường xuyên mang cơm cho các em trai.
Bởi vì Diệp Hoan có việc tìm Kỷ Nguyên Sâm, đương nhiên không thể quên phần của anh ấy. Hơn nữa quan hệ của hai người luôn rất tốt.
Kỷ Nguyên Trân oán than nói: “Hoan Hoan, lúc đầu em nên đăng ký cùng một khoa với chị, nói không chừng chúng ta có thể được chia cùng một lớp, như thế em có thể thường xuyên đi chung với chị rồi.”
Còn có thể ăn ké uống ké ngủ ké. Trước đây hai người từng ngủ chung rồi.
Kỷ Nguyên Trân cảm thấy ở cùng Diệp Hoan quá thoải mái, không cần lo lắng quá nhiều. Diệp Hoan suy nghĩ chu toàn hơn cô ấy, thi thoảng sẽ giúp cô ấy nghĩ một số chuyện nên làm. Từ nhỏ hai người đã làm bạn cùng bàn, đều là cô ấy được Diệp Hoan chăm sóc nhiều, đã thành thói quen, cô ấy thật sự muốn cùng học đại học với Diệp Hoan. Đáng tiếc sau khi lớn lên mỗi người có giấc mơ riêng, họ không thể đi cùng nhau.
Diệp Hoan: “Em đừng nằm mơ nữa, hai chúng ta không thể chung một khoa. Nhưng nể tình quan hệ của hai chúng ta tốt, em muốn ăn gì, cuối tuần chị có thể nấu cho em ăn.”
Kỷ Nguyên Trân ôm cánh tay của Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chị đúng là tốt với em quá, em thích chị nhất.”
“Xùy, em vẫn luôn nói như vậy với chị, chị đã nghe suốt mười mấy năm rồi.”
Chứ gì nữa, hai người quen nhau từ lúc sáu tuổi, tới bây giờ đã mười một năm, họ còn có thể đi học chung một trường, không thể không nói là duyên phận.