Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:19:49
Lượt xem: 155
“Haiz, cô gái đó giống ai nhỉ, lời tới miệng lại không nhớ ra.” Lục Cảnh Viễn nghĩ một hồi, vẫn không thể nào liên hệ Diệp Hoan với bác gái đã mất tích nhiều năm.
Bởi vì Lục Cảnh Viễn ngẫu nhiên nhìn thấy bức ảnh của Khương Nhã ở chỗ bác cả, chẳng qua số lần không nhiều, nhất thời không liên hệ hai người lại được. Dẫu sao thì Khương Nhã đã mất tích nhiều năm, mà khi Khương Nhã mất tích, Lục Cảnh Viễn còn rất nhỏ, anh ta không có chút ấn tượng nào với bác gái. Nếu bây giờ cho anh ta nhìn thấy ảnh của bác gái, chắc chắn anh ta sẽ nhớ tới Diệp Hoan giống bác gái.
Năm xưa bởi vì thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, Lục Vân Triết và Khương Nhã làm thanh niên trí thức kết hôn muộn, mà Lục Vân Thanh và Hà Thục Mẫn đã kết hôn sớm. Cho nên Lục Cảnh Viễn lớn hơn Diệp Hoan một tuổi. Nói ra, anh ta chính là anh họ của Diệp Hoan.
Tâm tư của Diệp Hoan đều đặt lên người em trai Diệp Nam, vốn không để ý người như Lục Cảnh Viễn. Từ sau khi nhận ba ruột, lá bùa tìm người thân mà Diệp Hoan dùng đã thành đồ bỏ, cô cũng không chuẩn bị bùa tìm người thân, cho nên không biết vừa nãy đã bỏ lỡ anh họ.
Diệp Nam: “Hoan Hoan, chị theo em vào trường xem đi, em cho chị biết ký túc xá của em và phòng học ở đâu, sau này chị tìm em cũng biết tìm ở đâu.”
Diệp Hoan đồng ý: “Được thôi, chị cùng em vào xem thử.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vào trường chắc chắn không thể dẫn theo Chiến Thần, Diệp Hoan bảo nó dạo ở lân cận một vòng, sau khi quay lại có thể ở cổng trường đợi cô. Chiến Thần đã sớm muốn ra ngoài chơi, Diệp Hoan vừa nói xong, nó lập tức đồng ý, thuận theo đường bên tường chạy xa.
Diệp Hoan bỗng nhiên nhớ ra chuyện điện thoại, hỏi: “Diệp Đông, em cần điện thoại không, hay là chị mua cho em một chiếc dùng?”
Từ khi Diệp Đông và Diệp Nam vào thành phố học cấp hai, không cho Diệp Hoan gọi chúng là Đông Đông và Nam Nam nữa, ngoại trừ thi thoảng Diệp Hoan sẽ gọi tên nhũ của họ, bây giờ hầu như đều gọi các em trai bằng tên khai sinh.
Diệp Nam lập tức lắc đầu từ chối: “Hoan Hoan, em không cần chị mua điện thoại cho em. Bạn học của em không có mấy người dùng điện thoại, chị mua cho em cũng vô dụng, bình thường em dùng điện thoại bàn gọi cho ba mẹ là được. Đợi em tự kiếm được tiền sẽ tự mua điện thoại.”
Diệp Đông và Diệp Nam cũng có lòng tự tôn. Từ sau khi hai người biết Diệp Hoan kiếm được rất nhiều tiền, chúng không còn nghĩ cách moi tiền từ chỗ cô nữa, mà là nghĩ sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn, sau này cũng cho Diệp Hoan dùng. Nhưng trước khi không có năng lực kiếm tiền, hai người thi thoảng sẽ xin Diệp Hoan chút tiền tiêu vặt mua đồ, nhưng lại chưa từng xin tiền coo mua vật phẩm giá trị lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-200.html.]
Sau đó Diệp Nam còn bổ sung một câu: “Tới lúc em kiếm được tiền, cũng mua cho chị một chiếc điện thoại.”
“Ha ha, vậy chị đợi dùng điện thoại em mua cho.” Diệp Hoan không phải thật lòng muốn em trai mua điện thoại cho cô, nhưng em trai có thể nghĩ tới cô, cô vẫn rất vui.
Diệp Hoan bỗng nhiên nghĩ tới cô và ba mẹ chưa nói cho hai em trai biết vấn đề thân thế của cô, nếu họ biết, chắc chắn nguyện ý chấp nhận. Diệp Hoan cũng không biết nên nói thế nào với các em trai, chỉ đành trì hoãn trước.
Còn nữa, lần này cô tìm được ba ruột còn chưa nói với ba mẹ một tiếng, luôn cảm thấy khó mở lời. Vốn dĩ giáo sư Lục nói gọi điện thoại cảm ơn vợ chồng Diệp Trường Vinh, Diệp Hoan không cho ông ấy gọi. Diệp Hoan định nói với ba mẹ một tiếng trước, rồi hỏi ý của họ, xem họ có muốn kết nối điện thoại với ba ruột không, chuyện này đợi tới chỗ ba ruột rồi tính.
Diệp Hoan theo em trai dạo hơn nửa vòng trường, biết lớp và ký túc xá của cậu. Sau đó bốn người tới căn tin ăn cơm trưa.
Chủ yếu là Kỷ Nguyên Sâm và Diệp Đông ăn cơm, Kỷ Nguyên Trân và Diệp Hoan ngồi cùng. Bởi vì họ đã ăn ở nhà, sớm đã lấp no bụng rồi.
Lúc ăn cơm, Diệp Hoan mới hỏi Kỷ Nguyên Sâm vấn đề liên quan tới sinh viên đại học Q và đại học B làm gia sư.
“Sao, không phải em không thiếu tiền sao? Ai muốn làm gia sư?” Kỷ Nguyên Sâm vừa đoán đã biết Diệp Hoan hỏi cho người khác.
“Em hỏi cho bạn cùng phòng của em, cậu ấy tới từ nông thôn, điều kiện trong nhà không tốt, muốn kiếm chút tiền làm phí sinh hoạt.”
“Các em vừa nhập học có thể còn chưa biết, thực ra bộ phận làm thêm ở trường các em chuyên môn quản chuyện này, em bảo bạn học của em tự đi hỏi là được. Nếu không tìm được công việc phù hợp thì có thể hỏi anh.” Kỷ Nguyên Sâm biết không phải Diệp Hoan muốn làm gia sư nên không bận tâm nhiều. Nếu Diệp Hoan muốn làm gia sư, dựa vào giao tình của hai nhà, chắc chắn anh ấy sẽ giúp cô tìm một gia đình biết gốc biết rễ.
“Được, em biết rồi, quay về em dẫn cậu ấy đi hỏi thử.” Diệp Hoan suy nghĩ, nếu trường đã có bộ phận chuyên quản những chuyện này thì không cần làm phiền Kỷ Nguyên Sâm. Sau khi quay về cô dẫn Lưu Yến tìm xem, sau này quen đường quen lối, có thể để Lưu Yến tự làm.