Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:18:43
Lượt xem: 145
Lục Vân Triết tò mò: “Sao ông ấy biết con có thiên phú?”
“Đương nhiên là nhìn ra, còn có tiêu chuẩn kiểm tra khác. Ba, con biết võ, rất lợi hại, mười mấy người bình thường cùng xông lên cũng không đánh lại con, cho nên lúc con ra ngoài, ba có thể yên tâm vấn đề an toàn của con.” Diệp Hoan chủ động nói cô biết võ, đỡ cho ba ruột sẽ lo lắng khi không tìm được cô.
“Con gái biết chút võ là chuyện tốt, không cần lo lắng bị người khác ức hiếp.” Chỉ dựa vào điểm này, Lục Vân Triết vô cùng tán đồng Diệp Hoan bái sư học nghệ. Thậm chí ông ấy nghĩ, nếu vợ vô cùng lợi hại, có phải không sợ bị kẻ thù truy lùng không?
Nhưng rốt cuộc tại sao kẻ thù lại truy lùng vợ? Lục Vân Triết không tài nào hiểu được, nó trở thành câu đố không lời giải với ông ấy. Diệp Hoan đoán được một số chuyện, nhưng bởi vì ba ruột là người bình thường, cô không nói cho ba ruột biết.
Lục Vân Triết lại hỏi con gái đã học những gì, Diệp Hoan nói: “Phong thủy, xem tướng, vẽ bùa, bố trận gì đó, đều học được một ít.”
Lục vân Triết thông qua nói chuyện bái sư với con gái, tìm hiểu được Diệp Hoan còn có một sư bá và một sư huynh. Ông ấy định rảnh rỗi sẽ ghé thăm sư phụ của Hoan Hoan, cảm ơn ơn dạy dỗ của ông ấy với con gái.
Diệp Hoan bỗng nhiên nhớ cô vẫn chưa tặng bùa bình an cho ba: “Phải rồi, ba, chỗ con có bùa bình an quên đưa cho ba một lá, bình thường ba nhất định phải đeo bên người, nó thực sự hữu dụng, có thể cứu ba một mạng vào thời khắc nguy hiểm, Nhưng bây giờ cái con vẽ là bùa giấy, bùa bình an có thể giúp ba vượt qua ba lần nguy hiểm, sau đó sẽ mất hiệu lực. Nếu ba dùng bùa bình an thì nhất định phải cho con biết, con sẽ đổi cái mới cho ba.”
Lục Vân Triết nhận bùa bình an, tò mò hỏi: “Thật sự hữu dụng sao, có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng?”
“Vâng, quả thực hữu dụng, con không hi vọng ba dùng tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-208.html.]
“Vậy ba nhất định sẽ mang theo bên người.” Lục Vân Triết cất bùa bình an con gái cho lên người, sau đó nghĩ ngợi, lên tiếng hỏi: “Hoan Hoan, chỗ con còn có nhiều bùa bình an không? Ba muốn lấy cho ông bà nội con mỗi người một lá.”
Người khác có thể mặc kệ, nhưng không thể mặc kệ ba mẹ sinh dưỡng ông ấy. Nếu chỗ con gái có thể tạo thuận lợi, vậy ông ấy mặt dày xin thêm hai lá. Lỡ như có việc gì, hối hận cũng muộn, chi bằng chuẩn bị trước. Thực ra Lục Vân Triết bị chuyện vợ đột nhiên mất tích dọa sợ, từ đó sinh ra hối hận, không đề phòng sớm.
Diệp Hoan nghĩ ngợi, nhanh chóng đồng ý: “Vậy con cho ba thêm vài lá, ba có thể tặng cho người khá thân thiết. Người không thân lắm thì thôi, đừng tặng lung tung. Bùa bình an không phải thứ mà người bình thường có thể vẽ ra được, vốn không mua được bên ngoài đâu.”
Diệp Hoan lại lấy ra vài lá bùa bình an tặng cho ba. Bùa bình an giá trị hàng vạn, Diệp Hoan tặng xong cũng không xót. Ba ruột thương cô, cô hồi báo ba ruột là chuyện nên làm. Trao đổi giá trị không phải là tiêu chuẩn đo lường tình cảm.
Lục Vân Triết: “Chắc chắn không mua được, nếu mua được, ba đã sớm mua cho ông bà nội con rồi. Nói ra, lần này ba hưởng ké từ con, nếu không phải con biết cái này, ba vốn không có được loại bùa bình an hiếm hoi này. Loại bùa giống như này, chắc chắn có người giành mua, đoán chừng một tấm bán tám vạn mười vạn cũng có người mua.”
Diệp Hoan nói sự thật với ba ruột: “Lúc con ở thành phố S, đã quen với một ông chủ tiệm đồ cổ, bình thường ông ấy giúp con bán bùa, con đã dựa vào việc bán bùa kiếm được rất nhiều tiền. Ba, thực ra con thật sự không thiếu tiền, ba không cần cứ mua này mua kia cho con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con có tiền là việc của con, cũng không phải tâm ý của ba, sao có thể giống nhau?” Lục Vân Triết hỏi: “Con còn hợp tác với người của tiệm đồ cổ? Trước đây ba thường tới thành phố S tìm mẹ con, từng tới chợ đồ cổ nhiều lần, tiệm đồ cổ mà con nói ở đâu, nói không chừng ba còn quen ông chủ đó?”
“Con hợp tác với ông chủ Đường của Tụ Bảo Các. Phải rồi, ba, có phải kỳ nghỉ hè ba năm trước ba từng tới một lần không, khi đó con đang ở chợ đồ cổ, cảm thấy bùa tìm người thân có nhắc nhở, con còn đi tìm nữa, nhưng không tìm được ba.”
“Cái gì, khi đó con ở chợ đồ cổ? Nếu ba biết, nhất định sẽ không đi nhanh như thế.” Lục Vân Triết nghe Diệp Hoan nhắc tới lần đại hội giao lưu ba năm trước, lập tức vô cùng hối hận. Lúc đó ông ấy nhận được điện thoại ba bị bệnh, nên bảo tài xế đặt vé trước, rồi xem khi nào về thủ đô. Nếu khi đó ông ấy ở chợ đồ cổ thêm một lúc, có phải có thể biết con gái từ mấy năm trước rồi không?
“Nếu hôm đó ba không đi thì tốt biết mấy, có thể sớm biết con.” Lục Vân Triết vô cùng hối hận.