Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:18
Lượt xem: 116

Sau khi đưa ra quyết định, họ định ăn cơm ở nhà bà bà rồi đi. Lục Vân Triết không nỡ để Khương Nhã – người thần trí không toàn vẹn chịu khổ, ông ấy đề nghị: “Ba gọi điện thoại cho bạn, đợi lát nữa nhờ ông ấy phái xe tới đón chúng ta.”

Bởi vì họ đông người, đợi lát nữa chắc chắn không tiện đi xe bus; hơn nữa còn có Khương Nhã hành động không tiện. Cho nên mọi người thống nhất ý kiến, họ đợi ăn cơm xong rồi đi.

Diệp Hoan biết nấu cơm, không thể đứng nhìn bà bà một mình nấu cơm cho họ, thế là cô ra ngoài nấu cơm phụ bà bà, nhân tiện tìm hiểu những năm qua mẹ sống như thế nào.

Bà bà vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Diệp Hoan: “Tuy mẹ cháu đầu óc không được tỉnh táo, nhưng rất ngoan, bình thường cũng sẽ không mang tới quá nhiều phiền phức cho bà, khiến bà rất yên lòng. Bình thường hai mẹ con bà không ra ngoài mấy, cho dù nó không biết nói chuyện nhưng có nó bầu bạn với bà, một bà lão như bà cũng không cảm thấy cô đơn.”

Bà bà nghĩ: đợi Thu Vân đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình bà ấy, bà ấy sẽ dựa vào hai mẫu ruộng kia mà sống. May mà những năm qua chăm sóc cho Thu Vân để dành được một số tiền, sau này ốm đau bệnh tật gì cũng có tiền mua thuốc khám bệnh; lỡ như mắc bệnh không trị được, vậy một bà lão neo đơn như bà ấy chỉ có thể chờ chết…

Có thể tưởng tượng, đợi Diệp Hoan đón mẹ đi, bà bà sống một mình chỉ sẽ càng cô đơn.

Diệp Hoan thấy bà bà buồn bã, bèn nói ra suy nghĩ của cô: “Bà bà, bà xem đợi cháu đưa mẹ cháu đi, bà cũng chỉ sống một mình, nếu bà tiện thì có thể cùng bọn cháu vào thành phố sống? Như thế cháu vẫn nhờ bà chăm sóc mẹ cháu. Đợi sau này mẹ cháu khỏe lại, gia đình cháu sẽ phụng dưỡng bà. Bình thường chúng cháu sẽ gửi tiền hằng tháng cho bà, bà vào thành phố cũng không cần lo không có tiền tiêu.”

Bà bà kinh ngạc trừng to mắt hỏi: “Mọi người còn muốn dẫn một bà lão như bà đi?”

Diệp Hoan cảm ơn bà ấy lần nữa: “Bà bà, những năm qua nhờ có bà chăm sóc mẹ cháu chu đáo, mẹ cháu mới bình an. Cháu và ba cháu đều vô cùng cảm kích bà. Đợi bọn cháu về nhà, cháu còn phải đi học, ba cháu cũng phải đi làm, chắc chắn phải tìm người chăm sóc mẹ cháu, cháu nghĩ tìm người khác chi bằng tìm bà.”

Bà bà nghĩ ngợi nói: “Cô bé, cháu làm chủ được không, ba cháu có thể đồng ý sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-235.html.]

Diệp Hoan cười nói: “Bà bà, cháu đã nói với ba cháu rồi, ông ấy cũng đồng ý đón bà đi cùng.”

Không nói chuyện phụng dưỡng hay không, quả thực bà bà lưu luyến Thu Vân. Bởi vì những năm qua bà ấy đã chăm sóc Thu Vân như con gái của mình. Nếu không phải thấy Diệp Hoan vô cùng giống Thu Vân, có thể nhìn qua họ có quan hệ huyết thống, bà bà sẽ không để họ tùy ý đón Thu Vân đi.

Tuy bà bà đồng ý để Diệp Hoan bọn họ đón Thu Vân – người bà ấy xem là con gái đi, nhưng nếu thật sự đón đi, chắc chắn bà bà sẽ rất sốt ruột, luôn lẩm bẩm Thu Vân quay về sống như thế nào. Bà bà nghĩ: Cả đời bà ấy chưa từng đi xa, hay là trước khi c.h.ế.t chạy ra ngoài một chuyến? Vừa có thể đến thành phố lớn mở mang tầm mắt, đời này coi như không sống uổng phí; còn có thể chăm sóc Thu Vân thêm một khoảng thời gian, đợi Thu Vân khỏe lại, nếu không cần bà ấy, bà ấy có thể quay về quê.

Tuy bà bà đã lớn tuổi nhưng không phải người lề mề, làm việc khá nhanh nhẹn, bà ấy sảng khoái đáp: “Vậy bà đi cùng với mọi người, đợi Thu Vân khỏe lại, bà lại về quê cũng được, như thế bà có thể yên tâm hơn.”

Diệp Hoan vui mừng nói: “Bà bà, tốt quá rồi! Bà yên tâm, đợi mẹ cháu khỏi lại, tuyệt đối sẽ không để bà quay về một mình, chắc chắn mẹ sẽ giống với cháu, sau này muốn phụng dưỡng bà.”

Sau khi bà bà đồng ý, khoảng cách giữa bà ấy với Diệp Hoan cũng biến mất, một già một trẻ phối hợp ăn ý, rất nhanh đã nấu xong một bữa cơm. Bình thường bà bà rất ít mua thịt ăn, cho nên cơm trưa đều là rau, hơn nữa đều là rau do bà bà tự trồng. May mà mọi người đều không phải người kén chọn, ăn cơm trưa rất nhanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, bà bà bắt đầu bận rộn thu xếp hành lý của bà ấy và Thu Vân, thu xếp tận mấy túi nhưng vẫn chưa xong.

Diệp Hoan thấy vậy vội nói: “Bà bà, bà không cần mang nhiều đồ như vậy, đợi tới thành phố, thiếu gì bà nói là được, chúng ta mua cái mới.”

“Vậy thì phí tiền quá, bà chỉ mang một số thứ ăn mặc được, đề phòng cần dùng lại không có.”

Diệp Hoan thấy bà bà còn muốn mang theo rau khô, cô dứt khoát nhận việc thu xếp đồ: “Bà bà, để cháu thu xếp đồ cho bà đi, quần áo cũ gì đó thì không cần mang, đợi đến nơi cháu mua đồ mới cho bà.”

Loading...