Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:21
Lượt xem: 153
Chị dâu Lưu thấy nhóm người Diệp Hoan và Lục Vân Triết, lại nghĩ tới hai chiếc xe ô tô đã nhìn thấy, liền đoán được gia đình này giàu có, vội vàng nói thay bà bà: “Em gái tôi tuy là bà lão neo đơn nhưng làm việc lưu loát, người cũng sạch sẽ, bình thường rất tốt với Thu Vân…”
Bà bà nhỏ hơn chị dâu Lưu, gọi bà ấy là chị dâu.
Chị dâu Lưu cho rằng bà bà đi theo vẫn là đi chăm sóc Thu Vân, đại khái bà ấy muốn nói vài câu tốt đẹp cho bà bà, để bà bà theo vào thành phố sẽ không bị người ta làm khó.
Bà bà không nói với hàng xóm chuyện Diệp Hoan từng nói sẽ phụng dưỡng bà ấy. Bà ấy sợ tới lúc đó người ta giở quẻ, bà ấy nói ra không thể thu hồi lại được, chi bằng không nói. Như vậy cho dù sau này bà ấy quay về, hàng xóm láng giềng cho rằng bà ấy không ở thành phố chăm sóc Thu Vân nữa, sẽ không cho rằng bà ấy c.h.é.m gió. Tới khi đó hàng xóm sẽ không khinh thường bà ấy, chỉ đồng cảm bà ấy.
Diệp Hoan nhìn ra ý của bà Lưu, cười nói: “Bọn cháu biết bà bà là người tốt, sau này cũng sẽ đối tốt với bà ấy.”
Chị dâu Lưu – người do bà bà gọi tới ngẩn ngơ một lúc, nghe Diệp Hoan giải thích, đại khái hiểu được là chuyện gì. Bà ấy vẫn không yên tâm về hàng xóm già, liền nói: “Nếu bà ấy ở thành phố không quen, mọi người phải đưa bà ấy về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan đảm bảo: “Được, nếu bà bà không thích sống ở nhà cháu, chắc chắn cháu sẽ đưa người an toàn trở về.”
Bà bà giao chuyện nhà cửa cho gia đình chị dâu Lưu, sau khi chào tạm biệt họ, ngồi lên xe ô tô, theo Diệp Hoan rời đi.
Chị dâu Lưu nói: “Em gái cũng coi như người tốt có hồi báo, bà ấy phí tâm chăm sóc Thu Vân mười mấy năm, có lẽ là người ta thấy bà ấy chăm sóc tốt, mới đón bà ấy đi cùng.”
Con dâu nhà chị dâu Lưu nói: “Chứ còn gì nữa, thím gặp may rồi. Con thấy gia đình này không thiếu tiền, sau này có lẽ sẽ không bạc đãi thím. Nghe nói làm bảo mẫu cho gia đình giàu có lương cũng không ít, tốt hơn là ở nhà làm ruộng…”
Họ đều cho rằng bà bà theo vào thành phố làm bảo mẫu.
*
Họ đi thẳng tới căn viện mà Lục Vân Triết và Khương Nhã từng sống. Họ không chậm trễ trên đường, tốn khoảng bốn năm mươi phút đã tới nhà. Chu Văn Bác nghĩ bạn cũ quay về phải thu dọn một trận, còn phải tiếp đãi khách khứa, có lẽ trong nhà rất bận. Cho nên ông ấy chở họ tới nhà xong ở một lúc liền đi.
Lục Vân Triết nghĩ căn viện này là nơi vợ từng sống, nói không chừng đợi sau khi hồn phách của bà ấy tập hợp đủ, rất nhanh có thể nhớ ra tất cả.
Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng không có ý kiến gì, bởi vì họ định giúp Khương Nhã quy hồn xong sẽ về đạo quán của mình. Nhiễm Hàn im lặng suốt quá trình, gần như không có cảm giác tồn tại, anh ấy không có bất cứ ý kiến gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-237.html.]
Sau khi tới nhà, Diệp Hoan và ba ruột vội vàng sắp xếp mẹ ruột tới căn phòng của ba ngồi nghỉ.
Diệp Hoan đoán tối nay người ở lại không ít, định ra ngoài mua thêm chăn đệm để dùng.
Nhiễm Hàn biết dự định của Diệp Hoan liền nói: “Không cần phiền phức như thế, tối nay anh đưa sư phụ và sư thúc tới khách sạn ở là được.”
Diệp Hoan: “Để sư bá và sư phụ ra ngoài ở, như thế không hay lắm.”
Kỷ sư phụ nghe hai sư huynh muội nói chuyện liền lên tiếng: “Diệp Hoan, nghe theo sư huynh con đi, đừng đi mua nữa, ta thấy mọi người sống ở đây cũng không được lâu, bày vẽ làm gì, bọn ta cũng không ở lâu, ở khách sạn cho rồi.”
Diệp Hoan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy sau này tới Bắc Kinh, con tiếp đãi sư phụ và sư bá?”
“Được rồi, đừng bận lòng nữa, con mau sắp xếp mấy chuyện lặt vặt một chút, chúng ta hồi hồn sớm cho mẹ con.”
“Vâng.” Sau khi Diệp Hoan trả lời, chỉ sắp xếp cho bà bà một gian phòng.
May mà lần trước đồ dùng hằng ngày như chăn đệm mà Lục Vân Triết mua lần trước dư ra, vừa hay cho bà bà dùng.
Bà bà nhìn thấy giường mà Diệp Hoan bố trí cho bà ấy cực kỳ tốt, vội vàng nói: “Hoan Hoan, bà thấy ở quê gia đình có người kết hôn mới mua loại chăn này cho hãnh diện, sớm biết vậy bà nên mang theo chăn đệm của bà. Đồ tốt như vậy cho một bà già như bà dùng, thật là uổng phí, đáng tiếc biết bao!”
Diệp Hoan nói: “Bà bà, nhà cháu sẽ không để bà thiếu gì đâu, sau này sẽ không để bà chịu ấm ức, bà chỉ việc dùng là được.”
Bà bà sờ chăn đệm mềm mại, thật sự hận không thể dùng chăn đệm của mình thay ra, cất những đồ tốt này lại. Người sống ở thời đại đó như bà ấy, đâu nỡ dùng chăn đệm vừa đẹp vừa mềm mại như vậy. Mỗi lần muốn giấu đồ tốt đi, chỉ là theo thói quen.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan tìm tới sư phụ và sư bá, hỏi chuyện giúp mẹ ruột hoàn hồn.
Kỷ sư phụ nói: “Có lẽ mẹ con là sảng linh trong ba hồn và mấy phách trong đó bị nhốt trong bình, để an toàn, đợi lát nữa ta và sư bá con hồi hồn cho mẹ con, con và sư huynh ở một bên xem là được.”
Diệp Hoan gật đầu nói: “Vâng, đều nghe theo sư phụ và sư bá.”