Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:26
Lượt xem: 217
Thời gian trôi qua rất nhanh. Sau khi ăn xong, Hạ Diên Phong hỏi anh vợ mấy vấn đề mấu chốt, biết được ngọn ngành đại khái của sự việc.
Hạ Diên Phong hỏi: “Anh cả, nói như vậy cũng nhờ có hai đạo trưởng giúp đỡ, mọi người mới đoán tìm được chị dâu?”
“Ừm, may nhờ hai vị đạo trưởng.” Lục Vân Triết thầm nói: Đương nhiên còn có con gái ông ấy.
Nhưng Lục Vân Triết không biết nên tiết lộ với người nhà chuyện con gái theo đạo sĩ học huyền học không. Suy nghĩ cho con gái, ông ấy không lắm lời nói con gái cũng biết thuật pháp huyền học. Nếu sau này con gái đồng ý, ông có thể nói cho người nhà biết. Lục Vân Triết còn nhớ ông ấy còn muốn bán bùa giúp con gái.
Hạ Diên Phong không tò mò chuyện của đạo trưởng, bởi vì ông ta nói: “Nói ra em có một đứa cháu ngoại từ nhỏ đã được đạo trưởng trong đạo quán đưa đi nuôi dưỡng, bây giờ cũng lớn rồi, cũng không biết nó đang làm gì.”
Lời này khơi dậy lòng tò mò của mọi người.
Lục Vân Phỉ giải đáp cho mọi người: “Chuyện mà anh ấy nói là con của chị hai anh ấy. Năm đó chị hai sinh đứa trẻ đó, mất m.á.u qua đời. Sau đó đạo trưởng nói đứa trẻ đó là thiên sát cô tinh, khắc lục thân, cũng khắc người thân cận, không tiện nuôi trong nhà, nên được đạo trưởng đón đi. Khi đó nó còn rất nhỏ.”
Lục Vân Phỉ giải thích cho mọi người xong, hỏi chồng: “Phải rồi, Diên Phong, con của chị hai tên gì nhỉ?”
Nhắc tới cháu ngoại, biểu cảm của Hạ Diên Phong khá vi diệu: “Nó tên Nhiễm Hàn, nhưng bởi vì từ nhỏ lớn lên ở đạo quán, nó không có qua lại gì với nhà chúng ta, cho nên không biết bây giờ nó như thế nào.”
Lần này đổi sang Lục Vân Triết, Diệp Hoan và Khương Nhã kinh ngạc. Nhiễm Hàn? Nếu họ không nghe lầm và đoán lầm, không phải chính là sư huynh của Hoan Hoan sao? Dù sao thì người mang họ Nhiễm không thường thấy, đạo trưởng họ Nhiễm càng hiếm.
Lục Vân Triết hỏi em rể: “Cháu ngoại em thật sự tên Nhiễm Hàn?”
“Đúng vậy, anh vợ, em còn có thể gạt anh sao?” Hạ Diên Phong nói xong, nhìn kỹ biểu cảm của anh vợ, bỗng nhiên hỏi: “Anh cả, không phải anh quen Nhiễm Hàn đó chứ?”
Hạ Diên Phong nhớ lại, năm đó bởi vì đứa cháu ngoại Nhiễm Hàn này hại c.h.ế.t chị hai, cho nên ba mẹ luôn không thích thằng bé. Đợi ba mẹ bình tĩnh lại, cháu ngoại đã được đạo trưởng đón đi. Mỗi năm chỉ về một lần, người bình thường còn không gặp được thằng bé. Bởi vì sợ bị thằng bé khắc, đều không dám tới gần thằng bé. Cho dù ba mẹ không trách chuyện thằng bé chào đời hại c.h.ế.t chị hai, nhưng họ cũng không đón thằng bé về nhà họ Hạ. Bởi vì ba mẹ nghe được đạo trưởng nói Nhiễm Hàn hình khắc lục thân, không dám để thằng bé tới nhà họ Hạ, sợ cậu khắc c.h.ế.t người khác nữa.
Lục Vân Triết gật đâu: “Nói chứ bọn anh thật sự quen một người tên Nhiễm Hàn.”
Diệp Hoan tiếp lời: “Anh ấy là sư huynh của cháu.”
Đầu Hạ Diên Phong nhảy số nhanh: “Sao, Hoan Hoan còn quen Nhiễm Hàn ư, các cháu còn là sư huynh muội? Nói như vậy cháu cũng bái đạo trưởng làm thầy học nghệ?”
“Vâng, cháu cũng từng học. Không chung một sư phụ với Nhiễm Hàn sư huynh, nhưng cùng một sư môn.” Diệp Hoan gật đầu, phóng khoáng thừa nhận. Cô thấy những người khác đều tò mò nhìn cô, ngoài ánh mắt của thím hai hơi kỳ, những người khác đều không có lạ thường gì, có lẽ đều mang theo cái nhìn tò mò nhìn cô.
Hà Thục Mẫn ít gặp chuyện lạ: Trời ơi, cháu gái mới nhận lại là một thần bà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-253.html.]
Hạ Triều Dương từng đọc tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn: Chị họ biết võ công không, lợi hại không? Không biết có thể dạy cậu ta không?
Lục Cảnh Viễn: Em họ thật khác thường, ngoài đỗ vào đại học danh tiếng, thế mà lại từng học huyền học, chắc chắn em ấy thông minh hơn mình.
Những người lớn khác đều đang nghĩ: Hình như Hoan Hoan không phải người bình thường?
Thế là mọi người vây lấy Diệp Hoan, hỏi cô học được những gì, có biết xem bói không?
Diệp Hoan nói: “Từng học, cũng biết. Nhưng số lần cháu xem bói giúp người ta không nhiều, chỉ có khi học, theo sư phụ đi khắp nơi xem bói cho người ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vân Phỉ hứng thú nói: “Hoan Hoan, vậy cháu có thể xem giúp cô không?”
Diệp Hoan hỏi ngược lại: “Cô, cháu biết tình huống chung của cô, cô bảo cháu xem mệnh giúp cô, cô có thể tin không?”
“Cô có thể để cháu bói chuyện cháu không biết. Chỉ cần cháu bói chuẩn, cô sẽ tin.”
Diệp Hoan nghiêm túc nói: “Bất kể tìm ai bói toán đều phải trả tiền.” Đây là lời khuyến cáo của sư phụ với cô, xem bói nhất định phải thu tiền.
Lục Vân Phỉ nghe cháu gái đòi tiền không giận, ngược lại cười ha ha: “Cô biết xem bói phải trả tiền. Đây, đây là tiền quẻ của cô.” Bà ta móc tiền trong ví ra, đặt mấy trăm tệ lên bàn, trông như mặc cho cháu gái thu tiền.
Người khắc lặng lẽ nhìn hai cô cháu cười đùa, bởi vì tuy họ nghe Diệp Hoan từng theo người ta học xem bói, nhưng cô còn nhỏ, chưa chắc bói chuẩn. Đặc biệt là Hà Thục Mẫn, thầm bĩu môi, cảm thấy em chồng rảnh rỗi, đùa con nít. Hơn nữa bà ta còn nghĩ sau khi về nhất định phải cảnh cáo con trai, sau này tránh xa Diệp Hoan một chút. Sinh viên đại học danh tiếng thế mà lại âm thầm học xem bói, không biết nói sao!
Diệp Hoan không lấy tiền, cười hỏi: “Cô, trước đây cô từng tìm người xem bói?”
Lục Vân Phỉ cong môi nói: “Từng tìm người xem, nhưng có lẽ người cô tìm là tên lừa đảo, bói không chuẩn.”
Diệp Hoan nhìn cô, không đồng ý xem bói cho bà ta, mà nói: “Cô, dạo gần đây cô rất thuận lợi, không cần phải xem bói. Cháu thấy dạo này Triều Dương hơi bất thuận, chỗ cháu có lá bùa cho em ấy đeo bên người, qua một thời gian sẽ có thể thay đổi tình trạng hiện giờ của em ấy.”
Diệp Hoan nói xong, đưa cho Hạ Triều Dương một chiếc túi nhỏ đựng bùa tịnh tâm. Túi là cô mua dư lúc trước, bởi vì Diệp Hoan phát hiện thi thoảng tặng bùa tốt cho bạn thân, họ đều không có chỗ đựng. Cho nên Diệp Hoan chu đáo chuẩn bị rất nhiều túi nhỏ kiểu dáng tương tự, lúc tặng bùa nhân tiện tặng cả túi.
Tuy Lục Vân Phỉ oán trách con trai nhưng quan tâm cậu ta hơn, vội hỏi: “Hoan Hoan, Triều Dương có chuyện sao?”
“Cô, cô đừng lo, Triều Dương không sao. Chẳng qua cháu thấy dạo này em ấy thấp thỏm nóng nảy, tặng cho em ấy một lá bùa tịnh tâm thôi.” Diệp Hoan rút tờ một trăm tệ từ trên bàn: “Cô, cô mệnh tốt, thu một trăm tệ là bởi vì cháu nhìn ra cô bình an thuận lợi, không cần cháu bói, nhưng cháu đã xem tướng cho cô. Bùa của Triều Dương là cháu tặng em ấy, chỉ cần em ấy mang theo bên mình, rất nhanh sẽ tâm bình khí tịnh, trạng thái sẽ không giống bây giờ.”
Hạ Triều Dương thấy lạ, lẽ nào chị họ thật sự biết bói toán? Sau khi cậu ta tới rất bình thường, căn bản không nổi quạu, sao chị họ nhìn ra dạo gần đây cậu ta hay nóng giận?