Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:36
Lượt xem: 108
Nhiễm Hàn cảm thấy không có gì đáng để giấu giếm sư muội, bèn nói: “Ừm, bọn anh gặp mặt rồi, nhưng không có gì để nói. Anh bảo ông ấy sau này tìm anh thì gọi điện thoại cho anh là được, đừng đi làm phiền em nữa.”
Thực ra sau khi Hạ Diên Phong về, nói chuyện ông ta có tin của cháu cho ba mẹ. Ba mẹ Hạ bảo ông ta nói với Nhiễm Hàn, sau này rảnh rỗi có thể tới chơi. Còn có của hồi môn họ chuẩn bị cho con gái năm đó, bây giờ còn đang giữ một số, có thể giữ cho Nhiễm Hàn làm kỷ niệm.
Nhiễm Hàn chào đời chưa bao lâu chính là ngày giỗ của mẹ anh ấy. Anh ấy chưa từng gặp mặt mẹ, cũng không có ai kể cho anh ấy nghe chuyện của mẹ, cho nên anh ấy vốn không có ấn tượng gì với mẹ, càng không cần nói là người bên ngoại, đối với anh ấy mà nói, họ đều là người lạ. Nếu không có việc gì, căn bản không cần phải gặp mặt.
Còn có đồ mẹ để lại, mặc kệ là gì, Nhiễm Hàn đều cảm thấy không cần phải lấy. Bởi vì những tử vật đó, anh ấy lấy về làm gì, lỡ như ai đó bên ngoại không muốn anh ấy có được những thứ đó, nói không chừng còn sẽ vì vậy mà gây ra phiền phức. Anh ấy vốn không muốn có quan hệ với những thân thích giống như người dưng đó. Cho nên vô cùng dứt khoát nói với Hạ Diên Phong, anh ấy không lấy di vật của mẹ.
Nhưng ba mẹ Hạ lại không hiểu hành vi của Nhiễm Hàn, cho rằng từ nhỏ anh ấy lớn lên ở đạo quán, không có tình người. Con gái của họ tốt xấu cũng vì sinh anh ấy mà chết, thế mà anh ấy ngay cả chút kỷ niệm cũng không muốn giữ. Mẹ Hạ tức giận lập tức lật mặt nói: “Không tới thì thôi, nếu nó đã không muốn nhận họ hàng, sau này đừng hòng tới cửa nhà họ Hạ nữa!”
Thái độ của Nhiễm Hàn đối với nhà họ Hạ và nhà họ Nhiễm như nhau, coi họ là người dưng, tuy biết họ là thân thích hoặc là người thân thân cận hơn, nhưng anh ấy không có tình cảm với họ, coi như họ không tồn tại. Nói thật, mỗi lần Nhiễm Hàn về nhà họ Nhiễm ăn tết, cũng chỉ nói vài câu với ông cụ, ngay cả ba ruột cũng không nói được mấy câu, với những người khác, ngay cả một câu cũng chưa từng nói, lấy đâu ra tình cảm?
Diệp Hoan vốn không biết những gì xảy ra sau khi sư huynh và dượng gặp mặt, cho dù biết, cô cũng sẽ không can dự vào quyết định của sư huynh, một mực bảo anh ấy hòa thuận với người nhà hoặc thân thích. Nếu Diệp Hoan gặp phải người nhà giống như của sư huynh, đoán chừng cô cũng sẽ lựa chọn coi người thân là người dưng. Bởi vì tình cảm là qua lại, có vài người chưa từng bỏ ra, dựa vào đâu bảo người khác đối tốt với họ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-260.html.]
Diệp Hoan hẹn với sư huynh xong, cuối tuần đi xem nhà trước, rồi đi học làm sao khống chế La Bàn hấp thu sát khí, sau đó liền về nhà. Trên đường, Diệp Hoan vội gọi điện thoại cho sư phụ, nhắc tới chuyện sư huynh vừa nói, Diệp Hoan không ngờ sư phụ và sư bá đều đồng ý quyết định của sư huynh, bảo họ thử trước, được hay không tới chừng đó rồi tính.
Diệp Hoan bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo sư phụ. May mà bây giờ không cần giúp sư huynh loại bỏ sát khí, nếu không nắm chắc, cô chắc chắn không thể hại sư huynh. Cho dù sư huynh khẩn cầu, cô cũng không thể giúp.
Sau khi Diệp Hoan về tới nhà, Lục Vân Triết hỏi con gái: “Hoan Hoan, gặp được sư huynh của con chưa?”
“Gặp được rồi ạ, cùng ăn cơm với anh ấy. Vốn dĩ con muốn mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn, không ngờ anh ấy đã nấu cơm xong, bọn con ăn cùng nhau.”
“Sư huynh con giỏi thật, thế mà còn biết nấu cơm.” Lục Vân Triết thấy con gái nhắc tới sư huynh vẻ mặt bình thản, không có ý khác, không khỏi yên tâm không ít. Ông ấy không muốn con gái vừa nhận lại đã bị sói ngậm đi.
Hơn nữa sư huynh đó của Diệp Hoan trông có vẻ không giỏi ăn nói, không phải người mồm mép lươn lẹo dỗ dành con gái, Lục Vân Triết khá yên tâm với việc con gái và sư huynh qua lại.
“Hay là hôm khác mời sư huynh con tới nhà ăn bữa cơm. Hoặc là con mời cậu ấy ra ngoài ăn cũng được.” Lục Vân Triết bỗng nhiên nói: “Nếu con có bạn bè vô cùng tốt, cũng có thể dẫn tới nhà chơi. Đừng khách sáo với ba mẹ, ở đây cũng là nhà con.”
Diệp Hoan gật đầu nói với ba ruột: “Vâng, ba, con biết rồi. Bây giờ mẹ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đợi mẹ khôi phục hẳn, con có thể gọi Diệp Đông, Diệp Nam, còn có hai người bạn cấp ba tới nhà chơi. Trước đây khi học ở thành phố S, ba mẹ bạn tốt rất chăm sóc con và hai em trai, bây giờ tới phiên con làm chủ, cũng nên chiêu đãi họ tử tế.”