Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:52:07
Lượt xem: 211
Diệp Hoan sảng khoái tặng bùa cho Liễu Nguyên, Liễu Nguyên thấy ngay cả bùa bình an cũng có, hơn bữa phù lực không hề kém, anh ta lắm lời hỏi: “Diệp Hoan sư muội, có phải em không có chỗ xử lý bùa không? Em có thể giao bùa em vẽ cho Nhiễm Hàn sư huynh, nhờ anh ấy bán cho bọn anh. Bộ phận của bọn anh bình thường vẫn thiếu bùa dùng, loại bùa bình an giống như này, nhiều người muốn mua lắm.”
Diệp Hoan quay đầu nhìn sư huynh: “Thật sao? Sư huynh.”
Nhiễm Hàn: “Ừm, anh không biết em muốn bán bùa.”
“Sư huynh, em thiếu tiền.” Cuối cùng Diệp Hoan oán trách sư huynh một trận.
Liễu Nguyên giảng hòa nói: “Không sao, bây giờ Diệp Hoan sư muội biết cũng không muộn, có Nhiễm Hàn sư huynh giúp, em tuyệt đối sẽ không thiếu tiền tiêu. Nếu Nhiễm Hàn sư huynh bận, em tìm anh cũng được.”
Liễu Nguyên chủ động để lại phương thức liên lạc cho Diệp Hoan, định sau này thiếu bùa có thể tìm Diệp Hoan sư muội mua. Bùa của bộ phận bọn họ thi thoảng thật sự rất eo hẹp, không phải ai cũng có thiên phú vẽ bùa giống như cặp sư huynh muội này.
Chủ yếu là bùa dùng tiện, tiết kiệm sức, Liễu Nguyên không thiếu tiền thi thoảng muốn lười nhác, dĩ nhiên muốn dùng một lá bùa giải quyết vấn đề.
Liễu Nguyên sớm biết Nhiễm Hàn mua nhà giúp sư muội xong còn có việc khác phải làm. Anh ta lấy được không ít bùa ở chỗ Diệp Hoan, biết điều rời đi trước.
Nhiễm Hàn dẫn sư muội đi ăn trưa, định ăn trưa sớm rồi dẫn sư muội đi học khống chế La Bàn hấp thu sát khí.
Sau khi ăn xong, Nhiễm Hàn đưa tài khoản ngân hàng của mình cho Diệp Hoan: “Bình thường anh không có nhiều cơ hội dùng tiền, trong tài khoản ngân hàng này có tiền, sư muội cầm lấy dùng thoải mái.”
Sư phụ, sư thúc không ở bên cạnh, sư muội lại không tiêu tiền của anh ấy, tiền mà Nhiễm Hàn kiếm được thật sự không có chỗ tiêu. Từ khi anh ấy ra ngoài làm việc, trong thẻ ngân hàng có gần mấy trăm vạn, đều là trữ vào, gần như chưa từng động tới mấy lần.
Bởi vì Nhiễm Hàn thực sự không có chỗ nào cần tiêu nhiều tiền. Anh ấy gần như toàn năng ở phương diện huyền học, căn bản không cần mua những thứ như bùa. Nhiễm Hàn chưa từng nghĩ sẽ mua nhà, chỉ tiêu chút tiền lẻ trong ăn ở, cho nên sau khi tới Bắc Kinh làm việc, phần lớn tiền kiếm được đều trong tài khoản ngân hàng.
Nhiễm Hàn tiện tay giao hết gia sản cho sư muội.
*
Sư huynh hào phóng, nhưng cô với sư huynh là quan hệ gì, không thể tự nhiên dùng tiền của anh ấy. Nếu lúc cô mua nhà thiếu tiền, ngược lại có thể tìm sư huynh mượn một chút, nhưng không thể tiêu không được.
“Sư huynh, sao em có thể dùng tiền của anh?” Diệp Hoan nghĩ tới quả thực mình thiếu tiền, mặt dày nói: “Gì nhỉ, sư huynh, chi bằng như thế này, nếu anh muốn giúp em, sau này giúp em bán ít bùa.”
Diệp Hoan không cô đơn lẻ bóng như Nhiễm Hàn, một mình ăn no cả nhà không đói. Hai vị sư phụ vốn không thiếu tiền, sẽ không hỏi tiền của anh tiêu, nhưng Diệp Hoan nhiều người thân, có ba mẹ nuôi, còn có ba mẹ ruột mới nhận, còn có một đống thân thích, sau này bên nào cô cũng phải tận tâm.
Nhiễm Hàn nhìn sư muội, xác định sư muội thật sự không muốn dùng tiền của anh ấy. Anh ấy cất thẻ ngân hàng nói: “Vậy sư muội có thể đi tìm anh mọi lúc, đưa bùa em vẽ xong cho anh, anh bán giúp em.”
Diệp Hoan thấy sư huynh đồng ý, cười vô cùng thỏa mãn: “Cảm ơn sư huynh.” Sau đó cô vội vàng nhắc tới chuyện chính: “Sư huynh, nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta mau đi thôi, không phải anh nói dẫn em đi luyện tập khống chế sát khí sao?”
“Ừm, đi.” Nhiễm Hàn đứng dậy thanh toán, lái xe dẫn Diệp Hoan đến bên một cái cầu vượt.
Nhiễm Hàn chỉ vào một nơi trên cầu vượt nói: “Sư muội, em có thể mở Mắt Âm Dương nhìn thử, xung quanh cầu vượt này đã hình thành khí tràng sát khí nhất định, nếu không kịp thời giải quyết thì không lâu nữa có thể nơi này sẽ xảy ra tai nạn xe.”
Bởi vì trên cầu vượt xe qua lại có tạp âm lớn, sẽ sản sinh thanh sát ở xung quanh; còn có tạo hình của cầu vượt, cũng có thể sản sinh hình sát, một hai ngày không nhìn ra ảnh hưởng, nhưng lâu dần, sát khí tích lũy tới mức độ nhất định, sẽ sản sinh ảnh hưởng xấu tới xe qua lại hoặc là cư dân sống ở xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-264.html.]
Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương nhìn, quả thực như sư huynh nói, xung quanh cầu vượt đã hình thành mấy lốc xoáy sát khí, một khi những lốc xoáy sát khí này kết hợp lại với nhau, nơi này sẽ dễ trở thành nơi nhiều lần xảy ra sự cố tai nạn xe.
Nếu có thể giải quyết sát khí ở đây, cũng coi như tạo phúc cho xe qua lại, Diệp Hoan lập tức hỏi: “Sư huynh, vậy bây giờ em phải khống chế La Bàn hấp thu sát khí sao?”
“Khoan đã, chúng ta tìm một nơi kín đáo chút, bày trận che đậy một chút, đỡ cho để người ta nhìn thấy hành vi của chúng ta sẽ cảm thấy kỳ lạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan gật đầu: “Em cũng không muốn bị người khác vây nhìn.”
Chương 265 -
Sau đó hai người tìm một góc khuất người, Nhiễm Hàn tiện tay bố trí trận pháp. Diệp Hoan thấy sư huynh bố trí trận pháp vô cùng thành thạo, lưu loát hơn cô nhiều. Xem ra cô vẫn chưa học tới nơi tới chốn, tuy bình thường các phương diện đều học qua, nhưng căn bản không có cơ hội dùng tới, lúc dùng tới còn phải suy nghĩ trước phương pháp nào hữu dụng hơn, kém xa so với sư huynh có kinh nghiệm.
Nhiễm Hàn giảng giải cho Diệp Hoan bí quyết khống chế pháp khí, để cô tự khống chế La Bàn trải nghiệm cảm giác đó. Dù sao thì chuyện này không thể để người khác làm thay, chỉ có thể để Diệp Hoan tự làm.
Trước khi lấy La Bàn ra, Diệp Hoan lo lắng nhìn sư huynh, nói: “Sư huynh, hay là anh ra ngoài trận pháp đi, em sợ La Bàn sẽ chủ động hấp thu sát khí trên người anh.”
“Chắc không đâu, nó chỉ là một món bảo khí, cũng không có ý thức, còn có thể chủ động tấn công người?”
Diệp Hoan nghe vậy càng không muốn để sư huynh ở bên cạnh, tuy La Bàn của cô không có ý thức nhưng thật sự không phải bảo khí bình thường, có lẽ gần giống với thần khí trữ vật, cũng không biết ngoài trữ vật, rốt cuộc còn có công năng gì, lỡ như nó thích hấp thu các loại khí tức xấu, sư huynh ở gần, không phải hại sư huynh sao?
Diệp Hoan kiên trì nói: “Sư huynh, anh ra ngoài trận pháp đợi đi, em tự thử rồi nói. Lỡ như có dị thường gì, anh cách xa em một chút, không có thì thôi, tới lúc đó anh vào cũng không muộn.”
Nhiễm Hàn biết sư muội suy nghĩ cho an toàn của anh ấy, còn có gì để từ chối, chỉ đành ra ngoài trận pháp đợi.
Diệp Hoan thì sao, ở trong trận pháp khống chế La Bàn hấp thu sát khí. Chỉ là đợi lúc cô khống chế La Bàn đi về phía lốc xoáy sát khí đó, còn chưa đợi cô trải nghiệm cảm giác khống chế La Bàn, chưa được mấy giây, La Bàn đã hấp thu sạch sẽ sát khí.
Diệp Hoan thực sự kinh ngạc với năng lực hấp thu sát khí của La Bàn, thế này bảo cô làm sao khống chế, thực sự không thể khống chế! La Bàn là một dạ dày vương, trực tiếp nuốt chửng sát khí. Hết cách, Diệp Hoan lại đổi sang một lốc xoáy sát khí khác, tiếp tục khống chế La Bàn tới gần sát khí, lần này vẫn giống lần trước, vừa tới gần sát khí, La Bàn rung rung chưa được mấy cái đã nuốt sạch sát khí, không khí xung quanh lập tức tươi mới.
Vốn dĩ đây là chuyện tốt nhưng Diệp Hoan lại không thể vui nổi. La Bàn lợi hại như vậy, bảo cô giúp sư huynh kiểu gì? Cô sợ không khống chế được La Bàn, La Bàn sẽ hút khô sư huynh.
Diệp Hoan cũng không dám gọi sư huynh vào, cô sợ khi khống chế La Bàn, La Bàn sẽ cảm nhận được sát khí trên người sư huynh, chủ động tấn công anh ấy. Cô sợ cô không khống chế được La Bàn lợi hại như thế này.
Thật ra Diệp Hoan không cần lo lắng, La Bàn vẫn chịu sự khống chế của cô. Cô sai La Bàn hấp thu sát khí ở nơi nào, La Bàn sẽ chỉ hấp thu sát khí ở nơi đó. Nếu La Bàn mất khống chế, trận pháp nhỏ bé do Nhiễm Hàn bố trí vốn không ngăn cản được, La Bàn đã sớm đi hấp thu sát khí trên người Nhiễm Hàn rồi. Nhưng có thể bởi vì sợ làm sư huynh bị thương, Diệp Hoan suy nghĩ quá nhiều, bỏ qua những điểm này.
Hết cách, Diệp Hoan chỉ đành giải quyết lốc xoáy sát khí quanh cầu vượt rồi tính. Giải quyết tất cả sát khí xung quanh cầu vượt, căn bản không tốn mấy phút, Diệp Hoan đã khống chế La Bàn làm xong, sau đó cô thu La Bàn lại, mới ra ngoài tìm sư huynh.
Nhiễm Hàn còn lấy làm lạ sao sư muội đi ra nhanh như vậy, lẽ nào gặp phải vấn đề gì? Anh ấy vừa muốn hỏi đã nghe sư muội nói: “Sư huynh, khi em khống chế La Bàn hấp thu sát khí, La Bàn hấp thu sát khí quá nhanh, em đều không tìm được cảm giác, nó đã nuốt chửng một lốc xoáy sát khí. Em cảm thấy em không khống chế được nó, làm sao đây?”
Thế mà La Bàn còn có thể tiêu hóa sát khí? Nhiễm Hàn an ủi sư muội nói: “Không sao, đợi lần sau khi em khống chế nó hấp thu, anh ở bên cạnh xem, xem có thể tìm được môn đạo không.”
Diệp Hoan: “Nhưng em sợ La Bàn chủ động hấp thu sát khí trên người anh, không dám để anh nhìn thấy nó.”
Nhiễm Hàn nghe Diệp Hoan nói, thế mà lại nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt gần như không phát giác được: “Sư muội, anh nghĩ La Bàn sẽ không chủ động tấn công anh. Có lẽ nó bị em khống chế đó. Em nghĩ xem, hôm đó anh từng gặp nó, nó cũng không chủ động tấn công anh, hơn nữa lúc em khống chế nó tấn công Hình Hải, nếu nó chủ động tấn công anh thì đã sớm hút cạn anh rồi, đâu cần đợi tới hôm nay?”