Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:52:20
Lượt xem: 127
Bình thường Nhiễm Hàn làm việc gặp phải đồng nghiệp nữ hoặc phụ nữ, đều là nói tóm tắt, không nói lời không cần thiết, làm việc chung, giữ khoảng cách. Đoán chừng bởi vì Diệp Hoan là sư muội của anh, cô còn nhỏ tuổi hơn, anh coi cô là em gái mới không cảm thấy khó xử. Nếu là phụ nữ khác, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý ăn cơm cùng người ta.
Nhiễm Hàn nói xong tình huống của mình, không nhịn được khuyên Diệp Hoan hai câu: “Sư muội, em còn nhỏ, không cần suy nghĩ chuyện tìm người yêu bây giờ, đợi em tốt nghiệp rồi tìm cũng không muộn.”
Còn chưa mười tám tuổi, không phải còn nhỏ sao?
Diệp Hoan ho hai tiếng che đậy nói: “Sư huynh, em không có người yêu, em chỉ là tò mò hỏi anh thử thôi.”
Diệp Hoan không coi mình là vị thành niên, trong đầu cô trú ngụ một linh hồn trưởng thành. Đương nhiên, cô không gặp được người thích hợp, sẽ không tìm bạn đời sớm. Hôn nhân đại sư, há có thể chơi đùa? Tình huống giống như cô, sau này tìm bạn đời dễ, nhưng tìm bạn đời chí đồng đạo hợp, lại hiểu cô thì chưa chắc dễ.
Bởi vì Diệp Hoan định sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở bộ phận đặc biệt của sư huynh. Nhưng nếu cô tìm bạn trai, ba mẹ bạn trai hỏi: “Bạn gái của con làm gì?”
Bạn trai nói: “Xem bói trừ tà.”
Bảo đảm không qua được ải ba mẹ.
Cho nên nếu Diệp Hoan muốn tìm bạn trai, còn phải cân nhắc cả tình huống này, cơ hội lựa chọn được cũng ít hơn. Nếu tìm trong những người trong huyền học, có lẽ tình hình sẽ đỡ hơn.
Những chuyện đó đều là chuyện sau này, tạm thời Diệp Hoan không cần suy nghĩ. Cô suy nghĩ bây giờ nếu cô thật sự định để Không Gian La Bàn nhận sư huynh làm chủ, sau này có lẽ không cần suy nghĩ vấn đề này nữa. Bởi vì Diệp Hoan cảm thấy mình không thể kết hôn với chồng rồi cùng hưởng một không gian với sư huynh.
Nhưng không hưởng chung không gian thì không thể cứu sư huynh. Suy nghĩ của Diệp Hoan vô cùng hiện thực, chỉ là xem cô lựa chọn thế nào.
Diệp Hoan không vội vàng đưa ra quyết định. Cô phát hiện sau khi gặp mặt sư huynh, không cảm thấy khó đối diện với anh ấy. Định sau này không trốn anh ấy nữa. Đợi cô nghĩ thông, xây dựng tốt tâm lý, vẫn coi việc cứu chữa sư huynh là chính.
Ăn cơm xong, Nhiễm Hàn đưa sư muội về trường. Trên đường về, lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, cô xuống xe mua một miếng bánh kem mousse socola và một miếng bánh kem mousse sữa chua, mang về chia sẻ với Lâm Hiểu Nhiễm.
“Sư muội, em thích ăn bánh kem sao?” Nhiễm Hàn muốn tìm hiểu sở thích của sư muội, nếu sư muội thích ăn thì sau này có thể mua cho cô ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-274.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nói: “Thích ăn. Em thích tâm trạng lúc ăn bánh kem hơn, ngọt ngào, ngọt vào tận trái tim.”
Nhiễm Hàn vốn không hiểu tâm lý của con gái, anh chỉ coi là sư muội thích ăn bánh kem, định sau này mua cho cô.
*
Buổi tối Diệp Hoan tăng ca thêm gia, cuối cùng cũng gom được một ít bùa, đợi ông chủ Đường tới giao cho ông ấy một phần, để ông ấy bán giúp.
May mà thiên phú vẽ bùa của Diệp Hoan cao, bây giờ rất nhiều bùa đều có thể hạ bút thành văn, cơ bản vẽ là thành công, rất nhanh đã có thể vẽ được một lá. Cho nên cô lại góp một lô bùa, giao cho sư huynh xử lý giúp cô.
Không ngờ chiều hôm đó, sư huynh gọi điện thoại cho Diệp Hoan, bảo cô tới lấy tiền.
Diệp Hoan: “Sư huynh, nhanh như vậy đã bán hết rồi?”
Nhiễm Hàn nói thật: “Bộ trưởng bọn anh biết, ông ấy thấy bùa của em quả thật rất tốt, để đơn vị trực tiếp thu mua, cho nên lấy tiền nhanh.”
Có thể lập tức bán hết, Diệp Hoan rất vui: “Xem ra đơn vị bọn anh thật sự thiếu bùa. Sư huynh, cảm ơn anh giúp đỡ.”
Nhiễm Hàn: “Bộ trưởng nói rồi, nếu sau này em còn có bùa như vậy, có thể trực tiếp bán cho đơn vị bọn anh. Nhưng không thể được giá cao như em tự bán.”
Diệp Hoan nghe sư huynh nói giá thu mua các loại bùa. Nói tóm lại, giá thu mua của bùa cấp thấp khá rẻ, ngược lại bùa cấp cao, giá thu mua đắt hơn giá Diệp Hoan bán bên ngoài, nói ra cũng không tồi.
Diệp Hoan khá hài lòng với giá thu mua, sau đó hỏi thăm sư huynh bộ phận của họ còn thiếu bùa gì, định sau này vẽ nhiều một chút.
Kho vàng của Diệp Hoan lại có thêm một khoản tiền, cách ngày cô mua nhà cho mình ngày càng gần.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, sau một trận mưa rào liên miên không dứt, thời tiết dần lạnh đi. Có người sợ cóng, đã mặc áo bông phòng lạnh từ sớm. Diệp Hoan sợ bà bà bị lạnh, đã mua cho bà ấy quần áo dày mùa đông từ sớm, thậm chí nội y, áo lông vũ, quần lông vũ nhẹ tuênh đều chuẩn bị, sợ bà ấy lạnh.