Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:02
Lượt xem: 105
Kỷ Nguyên Trân lắc đầu nói: “Em và mẹ em không giống nhau bằng chị và mẹ chị.” Sau đó cô ấy lại nói: “Em thấy họ rất tốt với chị, chị hạnh phúc rồi, có hai ba hai mẹ thương, hạnh phúc hơn cả em.”
“Em đừng không biết đủ. Chú Kỷ và dì Lâm tốt với em bao nhiêu!”
Kỷ Nguyên Trân cười ngốc nói: “Chị nói đúng, em cũng rất hạnh phúc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi thức ăn lên bàn, bảy người ngồi quây quần một bàn. Cánh đàn ông nói chuyện với nhau, hầu hết là nói hình thế kinh tế chính trị. Nhiễm Hàn không thích nói chuyện, hầu như là nghe Lục Vân Triết và Kỷ Nguyên Sâm nói. Thi thoảng anh ấy gật đầu phụ họa, thêm một hai câu quan điểm, luôn có thể nói tới điểm mấu chốt hoặc khiến người khác vỡ lẽ. Phụ nữ nói chuyện thường ngày hoặc ăn uống. Khương Nhã hỏi Kỷ Nguyên Trân ăn ở ở trường như thế nào, sau này có thể thường xuyên cùng Hoan Hoan tới nhà chơi.
Sau một bữa cơm, khách chủ tận hứng. Nhiễm Hàn bởi vì còn có việc nên đi trước. Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm ở nhà họ Lục một lúc mới đi.
Lục Vân Triết đợi họ đi mới nói chuyện với con gái.
Lục Vân Triết lại cảm thấy nuối tiếc cho Nhiễm Hàn: “Sư huynh con thật là đáng tiếc, thế mà lại không học đại học!”
Diệp Hoan: “Cho dù anh ấy chưa từng học đại học nhưng học thức của anh ấy không kém ai. Hơn nữa tri thức huyền học mà sư huynh học, phần lớn mọi người đều không hiểu, người bình thường không thể so với anh ấy được đâu.”
Tuy sư huynh không có học vấn đại học nhưng Diệp Hoan nghe sư phụ từng kể chuyện của sư huynh, biết từ nhỏ anh đã thích đọc sách, trí nhớ lại tốt, học thức uyên bác, Diệp Hoan vô cùng kính phục anh.
Lục Vân Triết: “Ba biết sư huynh con giỏi, chỉ là bây giờ tìm việc đều coi trọng học vấn. Giống như sư huynh con, cho dù học thức tốt cách mấy, nếu tới đơn vị tìm việc, không tìm được công việc ra sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-276.html.]
Diệp Hoan cười nói: “Nhân tài giống như sư huynh, học gì cũng nhanh, tới đâu cũng có thể sống tốt. Hơn nữa anh ấy là người trong huyền học, vốn không cần bôn ba khắp nơi tìm việc giống người bình thường.”
“Con nói đúng, là ba nghĩ nhiều rồi.” Lục Vân Triết đúng lúc thừa nhận lỗi sai, sau đó ông ấy hỏi con gái: “Sau này con cũng làm việc giống sư huynh con sao, liệu có nguy hiểm không?”
Diệp Hoan không che giấu, lựa chọn nói thật: “Quả thật con định vào bộ phận của sư huynh làm việc. Nhưng bây giờ con vẫn chưa tốt nghiệp, nói những chuyện này quá sớm.” Cô lại an ủi ba ruột nói: “Thực ra công việc của sư huynh không nguy hiểm như ba tưởng tượng…”
Diệp Hoan có thể hiểu tâm trạng của ba mẹ, chắc chắn không hi vọng công việc của con gái dính dáng tới nguy hiểm. Nhưng Diệp Hoan lại không muốn sống lãng phí một đời, sau khi tiếp xúc với huyền học, cô đã có hứng thú với phương diện này, sau này căn bản không muốn tìm công việc bình thường. Nếu không phải để ba mẹ hai bên an lòng, cũng vẽ một dấu chấm tròn hoàn hảo cho cuộc đời học tập của mình, có thể Diệp Hoan đã sớm giống như sư huynh, đi nhận nhiệm vụ huyền học, tìm kiếm thế giới chưa biết.
Lần này nói chuyện khiến Lục Vân Triết biết dự định sau này của con gái. Ông nói riêng với vợ về nỗi lo của mình.
Ngược lại Khương Nhã an ủi ông ấy: “Con lớn rồi, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta khuyên cũng khuyên không được. Hơn nữa Hoan Hoan không lớn lên bên cạnh chúng ta, căn bản không tiện can dự vào quyết định của nó. Thực ra em hiểu một số chuyện trong huyền học, có hơi nguy hiểm, nhưng quả thực không nguy hiểm giống như anh tưởng tượng, sẽ không phải chuyện gì cũng nguy tới tính mạng. Anh nhìn em, không phải cũng chưa bị ông trời thu lấy tính mạng sao?”
Lục Vân Triết hiểu ý của vợ, ông ấy chỉ là lo cho an nguy của con gái. Gia đình họ khó khăn lắm mới đoàn tụ, hi vọng có thể an ổn sống vài năm yên bình, không thấp thỏm, trái tim treo lủng lẳng cả ngày giống như trước kia nữa. Ông ấy cũng không thể ngăn cản con gái theo đuổi cuộc sống mà cô muốn, chỉ là ông ấy xoắn xuýt, lo lắng con gái làm việc sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khương Nhã: “Con gái bản lĩnh hơn anh, nó còn có thể không lo cho an nguy của mình? Anh đừng nghĩ lung tung nữa, con gái còn mấy năm nữa mới tìm việc, anh lo lắng quá sớm rồi.”
Sau đó, Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư huynh, nhắc chuyện nhân sâm.
“Sư huynh, chẳng qua là mời anh tới nhà ăn cơm, sao anh còn tặng nhân sâm? Dọa ba em một phen rồi!”