Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:08
Lượt xem: 96
Vị Nguyên tiền bối đó và Liễu Nguyên tìm kiếm qua lại ở nơi Diệp Hoan biến mất, chỉ là không tìm được lời giải hai sư huynh muội họ biến mất bằng cách nào. Họ không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng.
Diệp Hoan tới một căn phòng tối âm u, vốn dĩ với công lực của cô có thể nhìn thấy sự vật trong đêm tối, nhưng khi vừa vào bởi vì không thích ứng với môi trường bỗng nhiên tối sầm, trong lòng hoảng lên.
Sau đó Diệp Hoan nhìn thấy một số chi thể lộn xộn, giống kiểu chân tay rời rạc của người nộm trong phim, có loại bằng gỗ, có loại bằng đồng, rải rác lộn xộn trên đất. Diệp Hoan có thể chắc chắn nhất định là sư huynh đã gặp phải người nộm, đánh tan chúng. Cô nhìn trong căn phòng tối này, ngoài chân tay của người nộm thì không có thứ gì khác, cô từ cánh cửa rộng mở đi tới một căn phòng tối khác.
Sư huynh đã từng tới đây và giải quyết phiền phức, giúp Diệp Hoan thuận lợi đi tới một gian phòng tối khác. Trong gian phòng tối này rải rác một bãi mũi tên, có thể khi đó từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới, khiến người vào trong phòng chịu nỗi đau vạn kiếm xuyên thân. Trong lòng Diệp Hoan lo lắng, sợ sư huynh sẽ bị thương. May mà cô không nhìn thấy vết m.á.u nhỏ trên đất, tạm thời yên tâm được một chút.
Sau đó Diệp Hoan lại tiến vào phòng tối mở cửa khác, đều không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng từ cơ quan đã bị phá hỏng trong phòng tối, cô đoán được đây chắc chắn là do sư huynh làm. Cuối cùng Diệp Hoan cũng nhìn thấy sư huynh trong căn phòng tối thứ bảy.
Chẳng qua tình huống của sư huynh trông không được tốt lắm, bởi vì đồng tử của anh đỏ ngầu, xung quanh lượn lờ sát khí gần như đen thui, tựa như sắp nuốt chửng anh ấy vậy.
Chỉ vì hai mắt sáng đỏ của Nhiễm Hàn giống như đèn chỉ thị trong bóng tối, mới khiến Diệp Hoan lập tức ý thức được sư huynh không ổn. Cô vội đi lên hỏi: “Sư huynh, anh sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ sư huynh giống như bị sát khí ăn mòn thân thể, đang áp chế? Diệp Hoan sợ sư huynh gặp phải nguy hiểm, lập tức chuẩn bị xong La Bàn. Nếu sư huynh không khống chế được bản thân, cô để sư huynh nhận Không Gian La Bàn trước, chuyện khác sau rồi tính.
May mà Nhiễm Hàn vẫn còn sót lại chút lý trí, anh nghe được sư muội nói chuyện, thần trí sắp sửa biến mất tựa hồ được đánh thức, trong mắt có ánh sáng. Anh khàn giọng hỏi: “Sư muội, sao em tới đây?”
“Sư huynh, em nghe Liễu Nguyên sư huynh nói anh biến mất nên tới tìm anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-280.html.]
Tuy Nhiễm Hàn đang nghe sư muội nói chuyện nhưng nhìn biểu cảm của anh ấy liền biết anh ấy vô cùng đau đớn, đang chịu sự dày vò rất lớn. Không đợi Diệp Hoan hỏi rõ sư huynh, Nhiễm Hàn liền nói: “Sư muội, anh sợ anh không khống chế được sát khí trong cơ thể sẽ làm hại tới em. Em mau rời khỏi đi.”
“Phải rồi, nếu anh xảy ra chuyện, em giúp anh nói xin lỗi với sư phụ và sư thúc, thẹn với ơn bồi dưỡng và nuôi nấng của họ. Sư muội, em đi mau.” Nhiễm Hàn nghĩ nếu anh hoàn toàn bị sát khí xâm hại, chắc chắn sẽ mất đi thần trí, có lẽ sẽ làm hại tới sư muội, vẫn nên mau chóng bảo cô đi thì hơn.
Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh như vậy vẫn một lòng suy nghĩ cho cô, càng không thể đi. Lúc cô tới gần sư huynh mới phát hiện dưới chân sư huynh lại có trận pháp, hình như còn là đoạt mệnh âm sát tỏa hồn trận.
Loại trận pháp này sẽ giam cơ thể của người vào trận, khiến khí âm sát xâm lấn vào trong cơ thể, trở thành một tên điên mất đi lý trí, gặp người sẽ tấn công, không phân địch bạn. Phá trận này vô cùng đơn giản, chỉ cần Diệp Hoan dùng La Bàn có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng bây giờ sư huynh bị nhốt, cô phải cứu sư huynh ra trước rồi tính.
Theo lý mà nói có lẽ sư huynh có thể phát hiện trận pháp, không biết sao sư huynh lại bị nhốt ở đây. Đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cứu người ra trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan sợ chậm trễ sẽ sinh thêm chuyện, vội vàng nói: “Sư huynh, em có cách cứu anh.”
“Anh sắp không khống chế được bản thân rồi, sư muội, em mau đi đi!” Nhiễm Hàn dùng lý trí còn lại cảnh cáo sư muội.
Nhưng Diệp Hoan là tới vì sư huynh, đâu thể đi được, cô lo lắng nói: “Sư huynh, anh cho em vài giọt máu, em thật sự có cách cứu anh.”
Tình huống cấp bách, Diệp Hoan không màng lời thề hay không lời thề gì, định giúp sư huynh trước rồi tính.
Nhiễm Hàn thấy sư muội không vứt bỏ mình rời đi. Sư muội không đi, anh lo lắng cũng hết cách. Nghe sư muội xin m.á.u của anh, anh không chút nghĩ ngợi móc d.a.o ra cứa lên tay mình, m.á.u lập tức tuôn ra. Cơn đau tạm thời lại làm dịu sự mất tỉnh táo khi sát khí xâm thực, khiến Nhiễm Hàn hận không thể cắt thêm vài nhát. Nhưng làm vậy chỉ có thể làm dịu tạm thời, vẫn nên để đó lát nữa dùng.
Lỡ như sư muội không cứu được anh, Nhiễm Hàn định bất luận thế nào cũng phải rời khỏi sư muội. Bởi vì anh thật sự sợ mình sẽ mất đi thần trí, sau đó làm hại sư muội.