Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:35
Lượt xem: 141
Diệp Hoan đưa ra ý tưởng bảo người nhà họ Diệp tới đây ăn tết, đương nhiên không giấu được Lục Vân Triết và Khương Nhã. Sau khi thương lượng xong với ba mẹ Diệp, Diệp Hoan nói thẳng với ba mẹ ruột.
“Ba mẹ, tết đến con vừa không muốn xa ba mẹ, lại muốn ăn tết với ba mẹ nuôi nên con đã mời họ tới ăn tết, nhân dịp nghỉ thư giãn một chút.”
Lục Vân Triết nghe xong liền ngẩn người, sau đó hiểu ý của con gái, biết cô là vì suy nghĩ cho hai bên, vui mừng nói: “Nếu ba mẹ nuôi con muốn tới, vậy đương nhiên là tốt, hoan nghênh họ tới nhà chúng ta ở.”
Diệp Hoan: “Con còn mời ông bà và thân thích bên đó cùng tới chơi. Ăn tết náo nhiệt một chút, ba mẹ cũng có thể vui một chút.”
Lục Vân Triết: “Vậy cũng không sao, trong nhà không ở đủ, ba tìm chỗ ở cho họ.”
“Ba, con đã mua nhà rồi, có chỗ sắp xếp cho họ.”
Lục Vân Triết và Khương Nhã kinh ngạc, đương nhiên họ liên tưởng tới con gái bán bùa có thể kiếm được rất nhiều tiền, con gái tự mua nhà kỳ thực cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Nhưng Lục Vân Triết vẫn nói: “Con đã mua nhà, sao mua nhà lại không nói với ba mẹ một tiếng, đủ tiền không? Nếu ba biết, ba nên bỏ tiền mua nhà…”
Biết con gái âm thầm mua nhà, Lục Vân Triết cảm thấy con gái không dựa dẫm vào người làm ba như ông ấy. Con gái một mình mua nhà sắp xếp cho ba mẹ nuôi, có phải sợ ông ấy và vợ biết rồi ngờ vực không, bây giờ Lục Vân Triết cảm thấy hơi chua chát. Thực ra ông ấy không hề phản đối con gái hiếu kính với hai vợ chồng nhà họ Diệp. Nhưng con gái quá giỏi giang, không dựa dẫm vào ông ấy, khiến người làm ba như ông ấy trở nên quá vô dụng.
“Ba, không phải ba biết sao, con cũng không thiếu tiền, thiếu tiền nhất định sẽ xin ba.” Sau đó Diệp Hoan giải thích chuyện cô sắp xếp ba mẹ nuôi và họ hàng như thế nào với ba mẹ ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-299.html.]
Lục Vân Triết lấy tiền lương vừa lĩnh tháng này của mình, lại thêm hai nghìn tệ đưa cho con gái: “Hoan Hoan, ba mẹ con và thân thích đều tới, ba cũng nên tiếp đãi, tiền này con cầm lấy, xem nên mua sắm chút đồ gì thì mua.”
Tiền này Diệp Hoan không khách sáo mà nhận. Bởi vì cô sợ cô không nhận, trong lòng ba mẹ ruột mới khó xử. Diệp Hoan sợ ba mẹ ruột nghĩ nhiều, không nói chuyện mua nhà cho hai em trai cho họ biết. Cô định đợi ba mẹ nuôi tới rồi nói với họ một tiếng, nói ra ngoài là họ mua nhà cho hai đứa con trai.
Lần này Diệp Hoan mua sắm đồ tết, vẫn thương lượng với bà bà một chút, xem cần mua những thứ gì. Dù sao thì họ đều tới từ thành phố S, phong tục tập quán gần như nhau, đồ thiếu sót đều nhờ bà bà bổ sung. Diệp Hoan còn chuẩn bị một số đồ tết ở Bắc Kinh, để ba mẹ và thân thích ở quê trải nghiệm mới mẻ.
Diệp Hoan chuẩn bị xong tất cả ở nhà, luôn mong ngóng ba mẹ tới, chờ đợi ròng rã, đợi tới hai mươi bảy tháng chạp, nhóm người Diệp Trường Vinh mới chuẩn bị xong, khoảng bốn giờ sáng, họ ngồi xe khách thuê, đi thẳng tới Bắc Kinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì biết ba mẹ và họ hàng tới chơi, Diệp Đông và Diệp Nam được nghỉ đều không về, làm nhân viên vận chuyển lúc Diệp Hoan mua đồ tết, học tập, đợi người nhà tới cùng đón tết. Hai anh em ở trong căn nhà Diệp Hoan mới mua, thi thoảng sẽ tới nhà Lục Vân Triết làm khách, tuy Lục Vân Triết rất tốt với họ, nhưng có thể họ vẫn cảm thấy không tự nhiên nên không tới thường xuyên.
May mà mấy năm gần đây kết nối thông tin ngày càng thuận tiện, Diệp Trường Vinh có điện thoại di động, có thể giữ liên lạc với con gái bất cứ lúc nào. Trong một ngày, hai ba con gọi mấy cuộc điện thoại, chỉ nói xe khách tới đâu rồi, Diệp Hoan thấy họ sắp tới bèn tới ngoại thành đón họ. Diệp Đông và Diệp Nam cũng muốn đi đón người thân, họ nhớ người nhà rồi; Lục Vân Triết cũng muốn đi đón, không đi đón chứng tỏ không quá phải phép, dù sao thì Diệp Hoan cũng là vợ chồng nhà họ Diệp nuôi lớn.
Còn có Nhiễm Hàn, anh đã sớm được nghỉ, bây giờ vô cùng rảnh, anh và sư muội mời hai sư phụ tới, anh và hai sư phụ vẫn ở trong căn viện của sư thúc.
Sau khi sư thúc biết anh và sư muội yêu đương, còn chủ động chỉ điểm cho anh, bảo anh bình thường ân cần với sư muội hơn, chuyện của sư muội chính là chuyện của anh, phải dốc lòng dốc sức…Thật ra cho dù Kỷ sư phụ không nói, Nhiễm Hàn cũng ghi nhớ chuyện của Diệp Hoan vào lòng, anh có thể làm thì sẽ làm. Lần này Diệp Hoan mua nhiều đồ như thế, mỗi lần anh đều làm tài xế và nhân viên vận chuyển.
Nhưng làm những chuyện này đều là anh cam tâm tình nguyện, có thể ở bên cạnh sư muội, nhìn sư muội nhiều hơn, đối với Nhiễm Hàn mà nói đều là một chuyện vô cùng đáng để vui mừng.