Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:55
Lượt xem: 108
Lần này dược liệu trong nhiệm vụ cần nhân sâm từ ba trăm năm tuổi trở lên, trong không gian của Diệp Hoan có nhân sâm trăm năm tuổi thậm chí là nhân sâm ngàn năm tuổi, nhưng họ không thể dựa vào không gian lấy ra giao nộp nhiệm vụ. Để bổ sung chỗ thiếu, hai người định đến đông bắc tìm nhân sâm trước, tìm được nhân sâm thích hợp thì dùng nó, không tìm được nhân sâm thích hợp thì có thể dùng nhân sâm trong không gian thay thế.
Như vậy sau khi họ quay về giao nhiệm vụ, bộ phận sẽ trả họ giá tiền tương ứng. Tương đương với việc họ bán dược liệu cho bộ phận.
Vừa hay Nhiễm Hàn và Diệp Hoan còn có thể thuận đường đi thăm hai vị sư phụ.
Tuy Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đề nghị hai vị sư phụ sống cùng họ, nhưng Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ không muốn sống lâu dài ở Bắc Kinh. Họ chê không khí ở Bắc Kinh không tốt, người đông, ở lâu sinh phiền. Mỗi năm họ sống ở chỗ đồ đệ mười ngày nửa tháng là đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai vị sư phụ vẫn sống cuộc sống nhàn nhã. Bình thường họ sẽ thường trú ở đạo quán, có thời gian rảnh thì khám bệnh, bốc quẻ giúp thôn dân lân cận. Nếu không thì kết bạn ra ngoài du lịch, cuộc sống khá tiêu sái.
Hai vị sư phụ đã tu luyện công pháp do Diệp Hoan cho, đạo hạnh cao thâm hơn Nhiễm Hàn và Diệp Hoan, sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề. Cơ thể của họ vô cùng khỏe mạnh, còn khỏe hơn một số người trẻ, căn bản không cần hai đồ đệ chăm sóc gần.
Nghỉ hè mấy năm trước, Diệp Hoan có thời gian tới thăm các sư phụ vài lần, cho nên cô đã biết đường về sư môn. Huống hồ có sư huynh ở đây, nhắm mắt cũng có thể tìm được đạo quán – nơi các sư phụ ở.
Nhiễm Hàn đỗ xe dưới núi, ôm một thùng trái cây, định tặng cho các sư phụ. Mặc kệ là chỗ sư phụ hay là chỗ ba mẹ, đều là đãi ngộ tương tự, không thiên vị bên nào. Nhưng bởi vì chỗ sư phụ chỉ có hai người, cho nhiều quá còn phải tặng đi, quá phiền phức, không cần mang cho họ quá nhiều.
Chiến Thần thảnh thơi theo phía sau. Tốc độ đi của hai người không chậm, rất nhanh đã tới đạo quán trên đỉnh núi.
Diệp Hoan vào cửa bắt đầu gọi: “Sư phụ, bọn con về rồi!”
Hai vị sư phụ đang đánh cờ ở bàn đá trong sân sau, nghe thấy tiếng của Diệp Hoan lập tức xuất hiện.
Kỷ sư phụ cười hỏi: “Sao hai đứa lại tới đây?”
“Sư phụ, người không chào đón bọn con sao?” Diệp Hoan ôm cánh tay của sư huynh, đi tới trước mặt hai vị sư phụ, cố ý bày ra tư thế áo gấm mua vui nói: “Chúng con đặc biệt mang trái cây tới cho hai người.”
Kỷ sư phụ bị đồ đệ chọc cười: “Ha ha, không phải con đi làm sao, dạo này không bận à?”
Diệp Hoan nói thật: “Con và sư huynh nhận một nhiệm vụ đơn giản, thuận đường tới thăm các sư phụ.”
Đôi bên đều quá hiểu nhau, không cần quá khách sáo với các sư phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-333.html.]
Hành Vân đạo trưởng thấy hai đồ đệ tới cũng vô cùng vui mừng, luôn ở bên cạnh mỉm cười nhìn họ.
“Hai con tới rồi, nấu bữa cơm ngon cho bọn ta ăn, ta và sư huynh đã mãn nguyện rồi.”
“Sư phụ, không phải có người nấu cơm đưa tới cho hai người sao?”
“Thím nấu cơm bị cảm rồi, hai ngày nay bọn ta ăn tạm bợ.”
Diệp Hoan lập tức nói: “Sư huynh, vậy chúng ta ở đây hai ngày, đợi thím có thể đưa cơm cho sư phụ, chúng ta hãy xuất phát.”
“Được.”
Bốn thầy trò tập hợp lại, không phải thảo luận ăn gì thì là nghiên cứu vấn đề trên đạo pháp. Trong núi không ngày tháng, bốn thầy trò cùng sống vài ngày thoải mái.
Thời gian chầm chậm trôi, lại tới giờ khắc ly biệt. Hai sư phụ dặn dò những điều nên dặn, không xuống núi tiễn hai đồ đệ, mà đưa mắt nhìn họ rời đi.
Sau khi Diệp Hoan và sư huynh xuống núi, không để Chiến Thần ở trong không gian ra, mà là trực tiếp ngồi xe bus đến thành phố, lại ngồi xe lửa đến núi Trường Bạch. Bởi vì ngồi xe ký gửi thú cưng quá phiền phức, lựa chọn tốt nhất chính là để Chiến Thần ở trong không gian.
Tới nơi không có người dưới núi, Diệp Hoan mới thả Chiến Thần ra.
“Chủ nhân, cuối cùng cũng tới nơi rồi?” Sau khi đi ra, một trận ý lạnh ập tới, Chiến Thần không khỏi run run cơ thể.
“Chúng ta lên núi, Chiến Thần, tiếp theo mặc kệ là truy đuổi con mồi hay là tìm nhân sâm trên ba trăm năm tuổi, đều dựa hết vào em.”
“Chủ nhân, chị yên tâm, việc này đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ.” Chiến Thần nói xong, đã giơ chân bắt đầu chạy vào núi.
Diệp Hoan vội vàng dặn dò một câu: “Đừng rời bọn chị xa quá!”
Hai người thuận theo đường Chiến Thần đã đi đi lên. Chẳng mấy chốc, đã thấy Chiến Thần ngậm một con gà rừng về.
“Chiến Thần, tốc độ này của em nhanh thật đó!”
“Đương nhiên, em là thần khuyển Chiến Thần! Chủ nhân, chị muốn ăn con mồi gì? Nói cho em biết, em đều có thể bắt về cho chị.”