Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:22:43
Lượt xem: 260
Nói tới đây, Lý Vệ Hoa nhớ tới chuyện xưa. Lúc đầu khi chồng ôm Hoan Hoan vào nhà, chiếc chắn quấn trên người Hoan Hoan, còn có quần áo nhỏ cô mặc, chất liệu đều cực kỳ tinh xảo, nhìn một cái là biết không phải người ta chê con gái mà cố ý bỏ con.
Huống hồ trong chăn quấn còn để mấy trăm tệ, còn có một đôi vòng tay vàng em bé đeo và một chiếc trường mệnh tỏa tinh xảo, có thể nhìn ra xuất thân của Hoan Hoan rất tốt, ít nhất trong nhà không thiếu tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong còn đặt một tờ giấy, bút tích trên giấy rất đẹp, viết nguyên nhân giao Diệp Hoan cho người ngoài nuôi dưỡng.
Tờ giấy là do mẹ ruột Diệp Hoan viết, đoán chừng gấp rút thời gian, nét bút bên trên có hơi lộn xộn. Ý chính là: Bà ấy tên Khương Nhã, là mẹ ruột của đứa nhỏ, bởi vì kẻ thù gia tộc truy đuổi gắt gao, bà ấy hết cách mới giao con cho người khác nuôi. Đợi sau khi bà ấy trốn thoát khỏi kẻ thù, nhất định sẽ quay lại dẫn con gái đi, cảm ơn bọn họ rất nhiều. Vì sự an toàn của con gái và người nhận nuôi, tốt nhất đừng để người khác biết con gái của bà ấy được người khác nhận nuôi.
Cuối cùng Khương Nhã đặt tên cho con gái là Hoan Hoan, hi vọng cô vui vui vẻ vẻ lớn lên.
Sau đó khi Diệp Trường Vinh chỉnh trường mệnh tỏa, vô ý phát hiện bên trong có bát tự sinh thần của đứa trẻ.
Đại khái chỉ có những thứ này, không lưu lại bất cứ tin tức nào khác. Ví dụ ba ruột đứa bé là ai, hoặc để lại địa chỉ gì đó.
Khi đó nhà của Diệp Trường Vinh ở bên đường lộ, Khương Nhã cũng biết chút huyền học, nhìn ra gia đình này là gia đình tích thiện, hơn nữa rất nhanh sẽ sinh con, bèn đặt đứa con gái vừa chào đời không lâu ở cổng nhà họ. Sau đó bà ấy xóa sạch dấu vết mình để lại, đổi một hướng khác đến một nơi khác.
Diệp Trường Vinh mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, dậy xem, cổng nhà bị người ta vứt lại một đứa bé, ông thấy đáng thương bèn ôm về nhà trước. Sau khi đọc thư bên trong chăn quấn, ông sợ bị kẻ thù mà Khương Nhã nói phát hiện tung tích của đứa trẻ, bèn định che giấu tất cả mọi thứ về đứa trẻ, giúp mẹ đứa trẻ nuôi nó trước, sau đó đợi Khương Nhã đích thân tới đón.
Ai biết Khương Nhã đi biệt không có tin tức gì.
Mấy năm trôi qua, cũng không có ai tới đây hỏi thăm tìm con, cho nên Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa coi Diệp Hoan là con mà nuôi dưỡng. Có lẽ ngày nào đó ba mẹ của cô sẽ tới tìm, để cô nhận người thân; nếu ba mẹ cô không tới tìm, đợi cô lớn lên rồi nói cho cô biết thân thế của mình, cho cô tự quyết định có tìm ba mẹ ruột không.
Rốt cuộc Lý Vệ Hoa đã nuôi Diệp Hoan nhiều năm, có tình cảm, còn có thể không mong con phát triển theo hướng tốt sao. Nhưng đối với con gái tốt cách mấy, ở trong lòng người mẹ cũng không bằng con trai ruột. Cho nên cách làm bây giờ của mẹ chồng khiến trong lòng bà không thoải mái.
Vương Tú Chi thấy em dâu biến sắc, còn tưởng bà không muốn tin lời mẹ chồng, chê mẹ chồng mê tín. Dù sao thì bà ấy đã nói rồi, còn em dâu có nghe hay không thì bà ấy mặc kệ. Hơn nữa bà ấy cũng không thấy vợ chồng thằng hai bạc đãi Hoan Hoan bao giờ.
“Vệ Hoa, chị đưa đồ tới rồi, không còn việc gì thì chị về trước.” Vương Tú Chi nhấc chân muốn đi.
Lý Vệ Hoa níu kéo: “Chị dâu, nếu đã tới rồi thì chị ở lại ăn bữa cơm rồi đi, trưa nắng gấp gáp về nóng cỡ nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-61.html.]
Vương Tú Chi nhớ tới đạo trưởng ở bên ngoài, nghe nói ông ấy còn ăn cơm ở nhà thằng hai. Bà ấy cảm thấy ăn cơm cùng bàn với người ta rất kỳ, không muốn ở.
Vương Tú Chi lắc đầu nói: “Chị nên về thì hơn, nói không chừng mẹ chồng chúng ta còn đang đợi chị nấu cơm.”
“Chị không về bọn họ còn có thể để bụng đói?” Lý Vệ Hoa thật sự muốn giữ chị dâu lại ăn cơm.
Mẹ chồng cũng không phải không biết nấu cơm, đâu cần con dâu hầu hạ từng bữa. Nếu chị dâu về muộn, chắc chắn không tới nỗi ba mẹ chồng đều đói.
Diệp Hoan cũng hóng náo nhiệt nói: “Bác gái, bác ở nhà cháu ăn cơm đi, ăn xong ở nhà nghỉ ngơi một lúc, đợi mát mẻ hơn một chút rồi về.”
Vừa hay Diệp Trường Vinh cũng về, ông cũng nói giữ chị dâu ăn cơm rồi đi.
Chung quy Vương Tú Chi không cưỡng lại được cả nhà, bị giữ lại ăn cơm, chỉ là cảm thấy ăn cơm cùng bàn với đạo trưởng có hơi kỳ quặc.
Đợi Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh đi làm, Vương Tú Chi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, nằng nặc đòi về.
Diệp Hoan giữ cũng không giữ được, chỉ có thể để bác gái đi.
“Bác gái, bác phải giữ bí mật cho cháu đó.” Diệp Hoan đứng ở cổng tiễn bác gái, còn không quên dặn dò bác gái đừng quên chuyện đã hứa.
Vương Tú Chi vừa nghe cháu gái còn biết dặn dò bà ấy, rất buồn cười: “Hoan Hoan, bác gái nhất định sẽ giữ bí mật cho cháu.”
Trên đường, Vương Tú Chi vừa đi vừa nghĩ lung tung: Nếu bà ấy không nói, mẹ chồng cũng không tới nhà thằng hai, chắc chắn trong nhà không có ai biết sư phụ mà Hoan Hoan bái là một tiên sinh bói toán.
Nhắc tới tiên sinh bói toán, Vương Tú Chi phát hiện tiên sinh bói toán mà mình gặp được ở nhà thằng hai hôm nay thật sự rất kiệm lời, một câu cũng không nói nhiều, khiến bà ấy cũng không dám tìm ông ấy bói một quẻ.
Nếu sau này quẻ bói của tiên sinh bói toán linh nghiệm, Vương Tú Chi định dựa vào cháu gái, nhờ tiên sinh bói toán bói vận trình giúp.
Loại tư vị người khác đều không biết, chỉ mình mình biết bí mật rất vui, Vương Tú Chi nghĩ, nếu sau này vợ chồng thằng hai vô tình biết Kỷ đạo trưởng là tiên sinh bói toán, sẽ dùng thái độ gì đối mặt với ông ấy đây? Dù sao thì hai vợ chồng họ không tin bói toán.