Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:04
Lượt xem: 163
Sau khi sư phụ nói, chúng vội vàng đi rửa tay ăn bánh nướng.
Trẻ con nhiều nên náo nhiệt, ăn cơm cũng giành ăn nên càng thêm có tư vị. Lý Á Quân lớn nhất ăn một hơi hết bốn cái bánh, Lý Á Binh ăn ba cái, Kỷ Nguyên Sâm ăn hai cái, Diệp Đông và Diệp Nam cũng mỗi đứa hai cái.
Thoắt cái đã ngốn hết mười ba cái bánh nướng, ăn giỏi thật.
Kỷ đạo trưởng nhìn bảy cái bánh nướng còn lại trong làn, nói: “Xem ra mua hơi ít, lần sau mua thêm một chút.”
Ông ấy đã lường sai sức ăn của mấy thằng nhóc, mấy cái còn lại này không đủ chia nữa.
Thực ra Kỷ đạo trưởng mua thật sự không ít, chủ yếu là bầy nhóc này nhìn thấy bánh nướng thịt lừa ngon, không nhịn được ăn hơi nhiều. Nếu buổi tối bảo chúng ăn thứ khác nữa, sợ là chúng không ăn nổi.
Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vừa tan làm về liền nghe bọn trẻ nói chúng đã ăn bánh nướng thịt lừa do sư phụ mua cho chúng.
Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn Kỷ đạo trưởng.
Kỷ đạo trưởng xua tay nói: “Tôi ở nhà anh ăn cơm hàng ngày, anh chị đều không lấy tiền, mua chút đồ cho bọn nhỏ ăn có là gì? Sau này tôi mua đồ, không cần anh chị cảm ơn tới lui.”
Lý Vệ Hoa vội vàng nấu cơm, Diệp Hoan giúp mẹ ngắt rau rửa rau gì đó, cực kỳ cần mẫn.
Lý Vệ Hoa suy nghĩ: Xem ra sau khi con gái bái sư đã hiểu chuyện, biết chủ động giúp bà làm việc nhà rồi.
Bà nào biết Diệp Hoan luôn muốn giúp ba mẹ làm chút việc, chỉ là đột nhiên trở nên vô cùng siêng năng, sợ ba mẹ nghĩ nhiều nên mới từ từ thay đổi hành vi của mình, khiến ba mẹ dần tiếp nhận cô của sau khi trọng sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi ăn cơm xong, Kỷ đạo trưởng vẫy tay phong thái rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-76.html.]
Đợi khi Kỷ trấn trưởng ăn cơm xong tới nhà họ Diệp, phát hiện ông chú đã đi mất. Được thôi, ông ấy biết ông chú đi sớm, xem ra nếu muốn tìm ông chú hỏi chuyện, phải tới sớm một chút.
Ông chú không có ở đây, anh bạn nhà họ Diệp có mặt cũng được. Kỷ Chấn Hoa muốn tìm người nói chuyện phát triển trấn trong tương lai.
Sau đó lần này Diệp Hoan may mắn nghe được, chú Kỷ và ba thảo luận tình huống phát triển của trấn Phượng Hoàng sau này.
“Trường Vinh, anh khá hiểu trấn Phượng Hoàng, có kiến nghị và ý kiến gì với sự phát triển của trấn Phượng Hoàng trong tương lai không?”
Diệp Trường Vinh thành thật, không khách sáo với Kỷ Chấn Hoa, nói thẳng: “Bây giờ, trấn Phượng Hoàng không có sản nghiệp cột trụ gì, nhiều nhất cũng chỉ là đất ruộng và đất rừng, tôi cảm thấy trấn Phượng Hoàng muốn phát triển tốt thì phải bắt tay từ mấy phương diện này, đầu tiên phải nâng cao mức độ cơ giới hóa nông nghiệp, nâng cao sản lượng lương thực, dù sao thì đất ruộng mới là gốc rễ của nhân dân…”
Kỷ Chấn Hoa quen biết nhà họ Diệp, từ sau khi biết Diệp Trường Vinh là lính giải ngũ, càng có hảo cảm với ông. Đợi hai người tiếp xúc nhiều, ông phát hiện Diệp Trường Vinh là một người chân chất, hỏi ông chuyện của trấn Phượng Hoàng, ông chắc chắn sẽ không che giấu. Ngược lại, ông sẽ cố hết sức hỗ trợ sự phát triển của trấn Phượng Hoàng.
Kết quả như Kỷ Chấn Hoa đoán, Diệp Trường Vinh nói trấn Phượng Hoàng nhiều núi nhiều đất, sau thu hoạch lương thực hàng năm, người dân đợi nộp xong lúa công, giữ lại một phần lúa ăn, lúa có thể bán kiếm tiền không còn nhiều nữa, nếu trong nhà có con cái đi học, lại chi ra một phần, cho nên cuộc sống của phần lớn thôn dân trong trấn không được sung túc.
Mấy ngày gần đây, Kỷ Chấn Hoa đang đau đầu vì sự phát triển của trấn Phượng Hoàng, ông ấy tới đây chính là muốn làm chút chuyện cho người dân trong trấn, nhưng muốn làm được lại cần khảo sát nhiều phương diện và phối hợp với nhân viên các cấp, nếu không chỉ dựa vào một mình ông ấy, không biết phải vất vả bao nhiêu.
Nhưng đừng thấy một bộ ngành của một hương trấn nhỏ bé, quan hệ bên trong rất phức tạp, chủ nhiệm trưởng khoa phía dưới cũng chia phe phái, cho nên cán bộ trấn mở họp thương lượng thảo luận chuyện trấn Phượng Hoàng phát triển sau này, ý kiến luôn không đồng nhất, Kỷ Chấn Hoa cũng bị những người dưới trướng làm cho phiền muộn, nên mới tới tìm Diệp Trường Vinh trưng cầu ý kiến.
Muốn sung túc lên, không thể chỉ tiết kiệm, phải mở rộng nguồn mới được. Nhưng nguồn dẫn tới giàu có không dễ tìm, bất luận làm gì đều cần phải bỏ tiền đầu tư trước, nhưng người dân vốn đã eo hẹp tiền nong, anh muốn bảo họ chủ động lấy tiền đầu tư làm sản xuất nuôi trồng, hoặc là làm cái khác. Đó vốn là điều không thể. Trừ phi cho người dân nhìn thấy quả ngọt trước, nhìn thấy có người dẫn đầu kiếm được tiền mới sẽ có người muốn kiếm tiền theo.
Kỷ Chấn Hoa cũng từng cân nhắc tìm người tới trấn Phượng Hoàng chiêu thương kéo đầu tư làm doanh nghiệp, nhưng trấn Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là trấn mà thôi, không có gì có thể thu hút hạng mục ngoại thương. Trước mắt mà nói, ở đây giao thông bất tiện, xa tỉnh thành, các phương diện không phù hợp với điều kiện đầu tư mở xưởng của thương nhân.
Cho nên muốn tìm một con đường làm giàu phù hợp, vạn sự khởi đầu nan.
Tuy cuối cùng hai người không thảo luận ra kết quả nhưng Kỷ Chấn Hoa càng hiểu toàn diện hơn về trấn Phượng Hoàng, tính toán trong lòng, đưa ra kế hoạch, biết tiếp theo nên làm thế nào.