Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:06
Lượt xem: 168
Kỷ Chấn Hoa là trấn trưởng tốt, nhưng ông ấy vừa tới, không đủ uy tín, trấn không phải của một mình ông ấy, không phải chuyện lớn nhỏ nào cũng do ông ấy quyết định. Kỷ Chấn Hoa định xuống quê thâm nhập tìm hiểu tất cả về trấn Phượng Hoàng, từ từ tìm ra con đường có thể phát triển của trấn Phượng Hoàng.
Mà không phải mở họp lật mặt với cán bộ trên trấn, tới cuối cùng không thảo luận ra kết quả gì.
Mặc kệ thế nào, bây giờ đất đai và lương thực là thứ mà người dân coi trọng nhất, ông ấy bắt tay từ phương diện này trước. Thế là Kỷ Chấn Hoa bắt đầu thường xuyên xuống thôn nói chuyện với người dân, xem thử ở phương diện này có nơi nào cần cải tiến…
Mỗi ngày Kỷ Chấn Hoa ra ngoài tìm hiểu điều tra tình hình, ôm theo một trái tim chân thành làm việc vì nhân dân, tuy rất nhanh ông ấy bị sạm nắng không ít, nhưng trên mặt tràn đầy tinh thần, mỗi ngày đều treo nụ cười.
Diệp Hoan lại biết không cần cô phí tâm tư chỉ tay múa chân, chú Kỷ là một cán bộ có tầm nhìn xa, rất nhanh sẽ tìm được con đường làm giàu chính xác cho nhân dân.
Đợi khi hàng loạt đào được bán ra, Diệp Hoan lấy mấy quả đào to màu hồng từ trong không gian ra, tìm cái cớ cho người nhà ăn. Mùi vị của số đào này thật sự rất ngon, bình thường dùng suối Âm Dương tưới, ăn trường kỳ, có công hiệu cường thân tráng thể.
Diệp Trường Vinh cắn miếng đào lớn do con gái hiếu kính, hỏi: “Loại đào này ngon thật, to lại ngọt, ở đâu vậy con?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan chớp mắt nói: “Con dùng tiền tiêu vặt do sư phụ cho mua đó.”
Diệp Trường Vinh nói: “Sư phụ con đối xử với con thật tốt, sau này con cũng phải hiếu kính với Kỷ sư phụ.”
Diệp Đông và Diệp Nam chỉ lo vùi đầu gặm đào ngọt, không hỏi nhiều.
Lý Vệ Hoa lại buồn bực: “Hoan Hoan, đào con mua ở đâu vậy, sao mẹ không nhìn thấy chỗ bán? Đào này quá ngon, lần sau họp chợ nhìn thấy, mẹ cũng mua chút về ăn.”
Diệp Hoan chỉ đành trả lời: “Mẹ, một ông cụ bán, ông ấy nói nhà ông ấy trồng loại đào này không được nhiều, chỉ có một cây đào mọc ra đào to cỡ này, bán có hơi đát, con thấy đào đẹp, người ta nói ngon, con liền mua vài quả.”
“Bao nhiêu tiền một cân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-77.html.]
“Một tệ một cân.”
Lý Vệ Hoa lập tức dừng động tác ăn đào, vô cùng hối hận nói: “Ôi mẹ ơi, đào này đắt như vậy, sớm biết mẹ đã không ăn, để lại cho các con ăn nhiều một chút.”
Người lớn ăn đào đắt như vậy là lãng phí, trẻ con ăn còn có thể nhanh lớn một tí.
Thịt mới một tệ hơn một cân, đào này sắp đắt bằng thịt khiến Lý Vệ Hoa xót, bà không nỡ mua đào đắt như vậy ăn, một tệ vài cân còn được, đào của người khác không phải đều rất rẻ sao.
Lý Vệ Hoa vội hỏi con gái: “Hoan Hoan, đắt như vậy cũng có người mua à?”
Diệp Hoan chỉ đành nói: “Đào đẹp, lại ngon như vậy, chắc chắn có người mua ạ.”
Lý Vệ Hoa bắt đầu tính: “Mẹ tính xem, hai quả đào hơn một cân, nếu tính hai quả một cân, một buổi sáng bán được bao nhiêu tiền đây, nếu có thể trồng ra loại đào này, không phải phát tài rồi ư!”
Diệp Trường Vinh ăn nhanh, rất nhanh đã gặm xong một quả đào, ông lau miệng nói: “Em nghĩ đẹp quá, đào này trông phát biết là không bình thường, chắc không dễ trồng ra đâu, nếu nhà ai trồng ra đào tốt như vậy, đã sớm nổi tiếng rồi. Có thể nhà ông cụ bán đào chỉ có một cây đào tốt như vậy, có thể kết ra trái, người ta không nỡ ăn mới lấy ra bán.”
Lý Vệ Hoa cảm thấy lời của chồng có lý, không khỏi gật đầu đồng ý: “Tôi chỉ cảm thấy đào này bán được, nếu đắt một chút, bán ở trong phố cũng có người mua, huống hồ đào này ngon ngọt mọng nước, mặc kệ là đóng hộp hay là bán lẻ, có lẽ đều bán rất chạy.”
Diệp Trường Vinh ghi nhớ lời vợ nói, định dành thời gian nói với Kỷ Chấn Hoa. Chỗ họ có không ít sườn núi thích hợp trồng cây ăn quả, nếu trồng được loại trái cây chất lượng, há không phải là một con đường làm giàu sao.
Sau khi tự học viết chữ thư pháp hòm hòm, Diệp Hoan lặng lẽ viết công pháp mà mình luyện cho sư phụ xem.
Như vậy Diệp Hoan lách chuyện cô không biết chữ đã học được công pháp, cho nên nói không thể nói dối, nói một lời nói dối, còn phải nghĩ cách lách lời nói dối này, quá phí sức.
Kỷ đạo trưởng xem công pháp xong, không nhịn được vỗ đùi nói: “Hay, quá hay! Diệp Hoan, công pháp này tuyệt đối là công pháp cổ xưa, không chỉ truyền thừa toàn diện, hơn nữa nếu luyện theo công pháp này, có thể nhập đạo nhanh hơn công pháp truyền lại hiện giờ, tu luyện thành quả nhanh hơn. Diệp Hoan, sư phụ có một thỉnh cầu, có thể cho sư bá con và ta cùng nghiên cứu công pháp này không?”