Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:11
Lượt xem: 164
Chiến Thần rất ít khi ra ngoài với chủ nhân, lần này chủ nhân dẫn nó theo, nó vô cùng vui, chạy lon ton tới thôn Ngọc Tuyền cả quãng đường.
Diệp Trường Vinh cảm thấy kỳ quái: “Con cún này mới tí xíu, chạy rất bền đó.”
Lý Vệ Hoa thuận miệng nói: “Cũng đâu có xa lắm, còn có thể khiến một con ch.ó mệt sao?”
Diệp Hoan thầm nghĩ: Chiến Thần không phải chó thường, chắc chắn chạy bền.
Sau khi tới thôn, thôn dân nhìn thấy gia đình họ đều nhiệt tình chào họ.
Trước đây đều hỏi: “Trường Vinh, dẫn vợ con về thăm ba mẹ cậu à?”
Lần này rất nhiều người thêm một câu: “Hoan Hoan cũng về rồi, có rảnh tới nhà bác chơi!”
Đợi sau khi đi qua, Diệp Trường Vinh cảm thấy kỳ quái: “Sao những người này lại nhiệt tình với Hoan Hoan như vậy?”
Lý Vệ Hoa trợn mắt với chồng, nói: “Anh quên rồi? Đợt trước người trong thôn không phải đều cho rằng Diệp Hoan là mệnh quý nhân, muốn ké chút quý khí sao?”
Diệp Trường Vinh vỡ lẽ: “Chẳng trách, những người này thật mê tín, qua mấy tháng rồi còn nhớ.” Ông vốn không để chuyện này trong lòng.
Diệp Hoan: “Ba đúng là người theo chủ nghĩa vô thần, sau này nhất định có cơ hội cho ba mở mang bản lĩnh thật của cô.
Đợi tới nhà họ Diệp, Diệp Hoan nhanh chóng nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như hoa cúc của bà nội: “Hoan Hoan, nhớ bà nội không? Bà bảo bác gái cháu mang đồ cho các cháu ăn, còn cho cháu xấp vải may váy hoa, mẹ cháu may cho cháu chưa, mặc đẹp không?”
Bà nội Diệp thấy cháu gái cười rất tươi, sau đó giống như s.ú.n.g máy, tuôn ra một tràng lời, ngay cả cho Diệp Hoan thời gian trả lời cũng không có.
Trước đây – bao gồm kiếp trước, Diệp Hoan chưa từng cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình như vậy của bà nội, bây giờ bà nội đột nhiên tốt với cô, Diệp Hoan vẫn chưa quen. Nhưng cô không thể trốn tránh, nếu không chính là cô không hiểu chuyện.
“Bà nội, mẹ cháu đã may váy cho cháu rồi, mặc lúc khai giảng, chỉ là sáng nay hơi lạnh, mẹ cháu không cho mặc.”
“May cho cháu là được rồi, bà cho xấp vải đó chính là muốn mẹ cháu may váy cho cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-81.html.]
Không biết lời này của bà nội Diệp có phải là cố ý nói cho con dâu nghe không, là sợ con dâu dùng xấp vải bà cho cháu gái may váy vào chuyện khác?
*
Lần này, bởi vì gia đình Diệp Hoan tới hơi sớm, tới nhà ông bà nội mới tầm chín giờ. Sau khi Diệp Trường Vinh tới, ông đã ra đồng giúp gia đình anh cả làm việc; Lý Vệ Hoa ở nhà tuốt ngô phụ; Diệp Đông và Diệp Nam đã sớm ra ngoài tìm bạn chơi cùng.
Vụ thu kéo dài hơn vụ hè, cả thu hoạch lẫn gieo trồng, phải mất khoảng một tháng. Trong nhà đã kéo mấy xe ngô, vẫn chưa tuốt hạt xong. Lý Vệ Hoa không làm ruộng, mỗi năm đều sẽ tuốt ngô giúp, có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bà nội Diệp ở nhà cũng làm việc này.
Việc này không mệt, chỉ là quá mất thời gian, tuốt hạt quá lâu, hai đầu ngón tay dùng sức sẽ đau.
Diệp Hoan lại không phải trẻ con thật sự, không muốn ra ngoài chơi, nhìn mẹ làm việc, cô cũng muốn phụ.
Không ngờ cô vừa cầm một cây ngô lên chuẩn bị tuốt hạt, bà nội Diệp đã kinh ngạc nói: “Hoan Hoan, cháu còn nhỏ, không cần cháu làm việc, cháu theo Đông Đông Nam Nam đi chơi đi, việc này để mẹ cháu làm là được.”
Đứa cháu gái này là mệnh “quý nhân”, bà cụ không dám sai cháu gái làm việc, nếu để cháu gái mệt, sau này không hưởng ké được thì phải làm sao?
Diệp Hoan bị thái độ của bà nội làm cho ngơ ngác, kiếp trước sau khi cô lớn một chút, vụ thu thường tới giúp ông bà tuốt ngô, không thấy bà nội đối xử tốt với cô như vậy.
Xem ra bà nội thật sự tin lời sư phụ nói. Nếu như vậy, sau này còn phải cho bà nội nếm chút quả ngọt, nếu không chắc chắn bà nội sẽ cho rằng sư phụ là lừa đảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nhìn thấy mẹ và bà nội làm việc, biết tuốt hạt lâu sẽ đau tay. Cô bỗng nhiên nhớ tới sau này có người đã nghĩ ra một cách, lúc tuốt hạt dùng cây gỗ nhỏ hơi nhọn tách hạt ra, như vậy tuốt ngô dễ hơn.
Gậy nhỏ tốt nhất là dùng đũa trúc cũ chuốt thành. Bởi vì đũa trúc chuốt nhọn khá cứng, không dễ gãy lúc tuốt hạt.
Nhưng Diệp Hoan tìm một vòng cũng không tìm được đũa cũ, cô chỉ đành tìm một khúc gỗ nhỏ trong đất củi, sau đó tìm một con dâu, chuốt một đầu gỗ nhọn lên.
Diệp Hoan dâng đồ ra: “Mẹ, dùng cái này đ.â.m ở đây một cái rồi tuốt, như thế dễ tuốt hơn.”
Lý Vệ Hoa nhìn thấy con gái chỉ cho bà dùng công cụ mới nhẹ nhàng tuốt hạt như thế nào, cảm thấy quả thực hữu dụng hơn, bà làm thử, quả nhiên đ.â.m một cái rồi dùng tay tuốt sẽ đỡ tốn sức hơn.
Lý Vệ Hoa cười khen con gái: “Hoan Hoan thông minh thật, thế mà lại nghĩ được cách hữu dụng như thế này.”
Diệp Hoan: “Mẹ, buộc dây da lên gậy, đeo lên đầu ngón tay, nó sẽ không rớt, dùng như thế càng tiện hơn.”