Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:25:53
Lượt xem: 33
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Kiều thật sự khác với trước đây, liên tục một tháng không liên lạc với cô ta và Thẩm Hi Xuyên. Kết quả, con ngốc này vẫn giống trước đây, mua đồ ăn sáng cho bọn họ!
Lý Vận cũng xem như yên tâm.
“Cậu mau ăn cho nóng!! Thẩm Hi Xuyên vẫn chưa tới à? Tay cậu ấy khỏe chưa? Máy nhắn tin của mình bị ông nội mình thu rồi, cũng không biết các cậu có tìm mình không”. Diệp Kiều nói xong rồi đưa cho Lý Vận một phần ăn sáng.
DTV
“Thẩm Hi Xuyên sắp tức c.h.ế.t vì cậu rồi đấy, cậu ấy liên lạc với cậu mãi không được!”. Lý Vận mắng yêu cô.
Diệp Kiều nhìn Lý Vận, trong đầu đều là dáng vẻ hung hãn của cô ta khi cô ta làm chứng chống lại cô trước tòa! Và những gì cô ta đã nói với cô khi đến ngục giam thăm tù sau đó.
“Diệp Kiều, tôi ghen tị với cậu đấy! Dựa vào đâu mà một lẻ đến từ nông thôn như cậu, mọi thứ đều không bằng tôi, lại là cháu gái nhà họ Diệp! Dựa vào đâu mà cậu còn gả cho Lục Bắc Kiêu?!”
“A! Sao cay thế?!”. Lý Vận vừa ăn miếng đầu tiên đã bị cay đến mức hét chói tai, suýt nữa nhổ ra, đúng lúc mấy nam sinh đi ngang qua, để duy trì hình tượng hoa khôi giảng đường thanh thuần của mình, cô ta nhẫn nhịn không nhổ ra.
Tức giận chịu cay.
“Cậu lấy nhầm sao? Phần cay là của Thẩm Hi Xuyên, cậu ấy thích ăn cay”. Diệp Kiều cau mày nói: “Có nặng lắm không? Mau nhổ ra đi!”
Lý Vận bị cay đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lại lắc đầu, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười!
Thật là giả tạo!
Diệp Kiều cười lạnh trong lòng, bây giờ, bộ mặt thật của Lý Vận là gì, cô đã biết rõ mồn một rồi.
Cho đến khi mấy nam sinh đi qua rồi, Lý Vận mới chạy tới thùng rác bên cạnh ói ra: “Kiều Kiều, cậu bị gì thế? Sao không nhắc mình!”
“Chính cậu lấy nhầm đấy chứ! Mình nào có nhớ!”. Diệp Kiều phản bác, lúc này cô thấy Thẩm Hi Xuyên đang còn treo một cánh tay đang đi về phía bên này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-139.html.]
Cậu ta giữ nguyên cách rẽ ngôi, mặc áo sơ mi trắng, khách quan mà nói, gương mặt đó đúng là đẹp trai.
“Diệp Kiều! Mấy ngày nay cậu đi đâu thế?!”. Thẩm Hi Xuyên chỉ trích cô với vẻ mặt không vui.
“Thẩm Hi Xuyên, cậu đừng nóng giận, mình nói với Lý Vận rồi, mình về quê một chuyến, sau khi trở về, máy nhắn tin của mình cũng bị ông nội thu rồi, ông nội cũng không cho phép mình ra ngoài, nên không liên lạc được với các cậu!”. Diệp Kiều vội vàng nói.
“Cậu không biết gọi điện thoại cho mình sao?”. Thẩm Hi Xuyên lại nói.
Cậu có là cái gì đâu! Diệp Kiều cười lạnh trong lòng.
“A Xuyên, cậu đừng mắng cậu ấy nữa! Bánh này cho cậu, bị mình cắn một cái rồi, cậu không ngại chứ?!”. Lý Vận vội vàng giả vờ làm người tốt, còn đưa cái bánh trứng gà mà mình đã cắn một miếng cho Thẩm Hi Xuyên.
Ngại? Hai người họ đã hôn nhau rồi, còn có thể ngại sao? Cũng chỉ xạo chó trước mặt cô thôi!
Thẩm Hi Xuyên không nói gì, nhận lấy ăn ngay, Lý Vận ăn cái kia, dọc theo đường đi, Thẩm Hi Xuyên còn chỉ trích Diệp Kiều cái này cái nọ, còn trách cô không đeo kính, còn việc Diệp Kiều lấy “ông nội không cho phép” ra làm lá chắn, bọn họ cũng không nghi ngờ nhiều.
Trở lại trường, Diệp Kiều cảm thấy như cách một thế hệ.
Cảm giác có thể ngồi lại phòng học học một lần nữa rất tươi đẹp. Bọn họ vẫn chưa chia lớp, vẫn là lớp mười một, cô giáo chủ nhiệm có biệt danh là Diệt Tuyệt Sư Thái đang thông báo với lớp.
“Sau khi chính thức khai giảng, các em sẽ tiến hành làm một bài khảo sát, đến lúc đó nhà trường sẽ dựa vào kết quả thi của các em để chia các lớp trọng điểm theo khối khoa học tự nhiên hoặc là khối khoa học xã hội! Tôi hy vọng mấy ngày nay các em sẽ nỗ lực thật tốt…”
“Tút…”
Giữa lúc Diệt Tuyệt Sư Thái đang hùng hồn nói chuyện, trong phòng học yên tĩnh bỗng vang lên một âm thanh bất nhã.
Nguồn gốc của âm thanh này chính là bàn của Lý Vận và Diệp Kiều, ánh mắt của tất cả các bạn trong lớp đều dồn về phía đó.
“Kiều Kiều, cậu…”. Chỉ nghe Lý Vận nhìn Diệp Kiều nhỏ giọng nói, ý đồ chụp mũ cho Diệp Kiều.