Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-10-31 13:52:10
Lượt xem: 22

"Nào, để anh xem rốt cuộc bên trong mặc gì! Nếu thực sự là viền đen màu đen thì em c.h.ế.t chắc rồi!" Anh lộ vẻ mặt xấu xa, lưu manh trêu ghẹo.

Cô còn chưa kịp phản ứn đã đã kéo khóa đồng phục xuống, để lộ ra cổ áo phông rằn ri.

Mẹ nó, anh nên hài lòng hay thất bại đây?

Hài lòng là khi anh đi vắng, cô nhóc không dám quậy phá, thất vọng là không được xem những bức ảnh mang đến cảm giác nóng bỏng mà mình muốn xem.

Lớp ren đen tôn lên làn da trắng như tuyết, cảnh tượng mê người đó anh mãi mãi không quên.

Diệp Kiều mặc kệ anh, trực tiếp kéo áo anh, bên trong còn có một chiếc áo phông rằn ri ngắn tay. Bởi vì gầy nên rõ ràng đã không dán chặt vào người anh như trước, bàn tay trắn thon cua cô kéo áo lên.

"Nhóc con, đây là đang cởi quần áo của anh đấy! Ngoan, đừng làm loạn, đang châm lửa đấy nhé!" Khi anh đang nói chuyện, chiếc áo phông của cô đã bị vén lên trên cơ ngực.

Lúc nhìn thấy vết sẹo mới trên n.g.ự.c anh, Diệp Kiều che miệng, nước mắt rơi càng nhiều hơn! Cô muốn nhìn xem một năm qua anh có chịu khổ không.

Những vết sẹo do vết roi để lại chằng chịt, tất cả đều là do bị đánh trong đợt huấn luyện bị bắt được phản kháng. Diệp Kiều đi ra sau lưng anh, Lục Bắc Kiêu vội xoay người không cho cô xem.

"Em muốn xem!" Diệp Kiều ương bướng nói.

"Ngoan, về lại giường đi. Anh cho em xem đủ rồi, em chờ đấy cho anh!" Anh vẫn mang nụ cười xấu xa, cố ý nói mập mờ với cô.

DTV

"Lục Bắc Kiêu! Em muốn xem!" Diệp Kiều nói lớn tiếng, ngữ điệu ngang ngược, vẻ mặt kiên quyết.

Lúc cô nhóc nổi nóng thực sự anh có chút sợ. Khuôn mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu nở nụ cười nhẹ nhõm, quay người, "Vết thương nhỏ này có là gì đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-214.html.]

Anh nói nhẹ nhàng.

Còn Diệp Kiều sau khi nhìn thấy vết sẹo trên tấm lưng màu đồng, cảm thấy đau khổ như thể bị quất roi,"Nếu biết trước... Em sẽ không để anh đi!"

Ngoại trừ vết đòn roi còn có rất nhiều dấu vết khác, những vết sẹo trắng trên làn da màu đồng của anh tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Anh nhanh chóng quay người lại, kéo áo phông xuống, dùng bàn tay thô to vuốt ve má cô, dùng ngón tay đầy vết chai nhẹ lau đi nước mắt của cô. Diệp Kiều quay đầu đi, mắt anh tối sầm lại, giữ lấy mặt cô hô mạnh lên, tàn phá cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt!

...

Bên ngoài liên tục vang lên những tiếng hô khẩu hiệu, cửa lều quân sự mở toang, có thể sẽ có người xông vào bất cứ lúc nào!

Cô không biết mình đã bị anh ôm vào lòng ngồi xuống bàn từ khi nào, hai tay chống lên bàn, đầu không ngừng ngửa ra sau, cố gắng tránh nụ hôn như vũ bão của anh. Anh quá điên rồi, không sợ có người đến sao? Bàn tai phải như tờ giấy ráp nổi lửa làm càn trong bộ trang phục huấn luyện của cô!

"Ưm... Lục Bắc Kiêu... Anh Kiêu.... Cầu... Ư..." Cho dù cô táo bạo trước mặt anh đến đâu cũng chưa quên nơi này là quân doanh, bên ngoài có mấy nghìn sinh viên! Cô không có lựa chọn nào khác ngoài xin thua và không ngừng xin tha.

Lúc này anh mới thỏa mãn buông đôi môi đang sưng lên như trái anh đào của cô.

Mẹ nó cái miệng nhỏ này cho dù ăn như thế nào cũng không đủ!

Vốn là một ngày nắng nóng, trong lều quân đội giống như là một cái lò hơi nước, anh còn hôn cô lâu như vậy. Bởi vì thiếu dưỡng khí nên khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, bờ môi sưng mấp máy giống như con cá thiếu oxi trồi lên khỏi mặt nước hít từng hơi từng hơi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm.

"Lại trừng mắt, nhìn chằm chằm vào anh là anh sẽ hôn! Hôn đến khi em không trừng, không tức mới thôi! Em nên biết dung tích phổi của anh!" Đôi mắt đen của Lục Bắc Kiêu khóa chặt vào cô, giọng điệu đầy đe dọa độc đoán.

Nhưng trong giọng nói lại tràn đầy tình yêu với cô.

Đôi bàn tay thô ráp của anh vẫn không chịu rời khỏi làn da mịn màng trơn như mỡ của cô...

Loading...