Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:28:03
Lượt xem: 28
Mọi người nhìn theo nơi phát ra giọng nói bá đạo, liền nhìn thấy một chàng trai cao to đẹp trai, mặc quần bò, áo sơ mi màu đen, sải bước đi vào, khuôn mặt anh cương nghị, mắt sáng như đuốc, hai môi khé mím lại.
Những người nhà họ Tần có mặt ở đây, rất nhiều tiểu bối đều nhận ra anh.
“Đây không phải cậu cả Lục sao?! Sao anh ta lại đến đây?!”
“Cậu cả Lục?”
“Con trai của Tư lệnh Lục!”
“Lục Bắc Kiêu?!”
Lúc này, tất cả mọi người đều biết anh là ai rồi, chỉ là bối rối, sao tôn thần này lại đột nhiên xuất hiện?!
Ngay khi mọi người đang nghi hoặc thì thấy Lục Bắc Kiêu đi tới bên cạnh bóng dáng yểu điệu đó, cánh tay anh ôm lấy eo của Diệp Kiều!
Một cặp đôi đẹp, khiến mọi người choáng váng!
“Vị lão phu nhân này, cô nhóc mà bà khinh thường, cô ấy là vị hôn thê của Lục Bắc Kiêu tôi đây! Cháu dâu trưởng của nhà họ Lục! Bà nói xem cô ấy có tư cách không?!” Lục Bắc Kiêu cao giọng nói, thái độ rất không khách khí, mặc dù đây là nhà họ Tần! Nhưng anh chính là có vốn để phách lối!
Mặc dù Diệp Kiều không cho anh đến, nhưng anh không yên tâm liền đến xem sao, vừa đến cửa đã nghe thấy thái độ vô cùng ác ý của bà lão này đối với cô nhóc của anh!
Có lẽ bà cụ muốn vào quan tài sớm hơn!
!!!
Vị hôn thê của Lục Bắc Kiêu! Cháu dâu trưởng của nhà họ Lục!
Toàn thể người nhà họ Tần đều kinh ngạc.
Còn người nhà họ Diệp, ngoại trừ lão tham mưu trưởng, những người còn lại cũng đều kinh ngạc.
Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu trở thành một đôi từ khi nào vậy?! Trước đây họ đều không biết……
Bà cụ Tần vừa rồi còn cường thế, lúc này, thân thể gầy còm đó lảo đảo, may mà có người hầu dìu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-272.html.]
Còn Diệp Kiều, được Lục Bắc Kiêu ôm trong lòng, ngửi thấy mùi cơ thể anh, chỉ cảm thấy hạnh phúc!
“Cậu, cậu là cậu Lục à……!” Cuối cùng bà cụ cũng định thần lại, giọng điệu cũng ôn tồn, còn trưởng tử nhà họ Tần tiến lên, niềm nở đưa thuốc cho Lục Bắc Kiêu.
DTV
Lục Bắc Kiêu không thèm để ý.
“Bà Tần! Sau này chuyện của nhà họ Diệp chính là chuyện của nhà họ Lục tôi! Các người vô lễ với nhà họ Diệp chính là vô lễ với nhà họ Lục!” Giọng nói bá đạo của Lục Bắc Kiêu lại vang lên, “Hai nhà họ Lục và nhà họ Diệp chúng tôi, mặc dù trước giờ chưa từng chủ động ức h.i.ế.p người khác, nhưng không có nghĩa là dễ ức hiếp!”
“Cậu Lục! Cậu đừng để bụng! Đừng để bụng! Lão phu nhân của chúng tôi cũng chỉ nói ngoài mặt, giữ thể diện vậy thôi! Tần Lan này khiến nhà họ Tần chúng tôi quá mất mặt, chúng tôi sẽ không vì bà ta mà chống lại nhà họ Diệp và nhọ họ Lục của cậu! Bà ta c.h.ế.t cũng chưa hết tội!” Trưởng tử nhà họ Tần vội vàng lôi kéo Lục Bắc Kiêu nói.
Những gì trưởng tử nhà họ Tần nói cũng là sự thật, Tần Lan phạm nhiều chuyện như vậy, nhà họ Tần không từ bỏ bà ta là điều không thể. Bà cụ này cũng là giữ thể diện, ngoài miệng mạnh mẽ ức h.i.ế.p nhà họ Diệp mà thôi, ai biết rằng lại ức h.i.ế.p đến nhà họ Lục!
Còn những nhân vật quan trọng khác của nhà họ Tần cũng bắt đầu đi xoa dịu nhà họ Diệp, nhận lỗi với họ.
Bà cụ Tần đó tim luôn đập loạn, hôm qua Tần Lan còn nói, đã trèo được lên nhà họ Lục, kết quả......
Lúc này bà cụ Tần cũng có ý muốn giáng cho Tần Lan một gậy c.h.ế.t tươi rồi!
“Kiều Kiều à, là lỗi của bà! Bà có mắt không tròng! Ỷ thế ức h.i.ế.p người khác! Cháu đừng để bụng nhé! Bà nhận lỗi với cháu!” Bà cụ Tần vội vàng bước tới, cười nói.
Nếu sau này nhà họ Lục và nhà họ Diệp liên thủ đối phó với nhà họ Tần thì nhà họ Tần bọn họ còn có chỗ đứng nào?!
Nhìn “Từ Hy lão Phật gia” cười xòa nhận lỗi với mình, Diệp Kiều thật sự không quen.
“Bà Tần, chuyện này khiến ông nội cháu tổn hại lớn nhất! Người bà nên xin lỗi nhất là ông cháu!” Diệp Kiều không khách khí nói, hôm nay cuối cùng cũng giúp ông nội trút giận!
Bà cụ Tần nào dám không nghe theo!
Sau khi Diệp Kiều kéo Lục Bắc Kiêu chào hỏi người nhà mình xong liền ra khỏi nhà họ Tần!
“Anh Kiêu, em tặng quà gì cho bác gái thì được nhỉ??” Hai người cầm tay nhau đi trên con đường lát đá xanh, Diệp Kiều cau mày hỏi.
Bà Đỗ đã biết rồi, buổi trưa mời cô dùng bữa ở nhà hàng, Diệp Kiều có chút căng thẳng.
“Quà tặng bà ấy sao? Bà ấy tặng quà cho con dâu là em còn được! Đừng chiều bà ấy! Tránh để bà ấy nghĩ rằng em sợ bà ấy!” Người bênh vợ vô điều kiện bá đạo nói, “Nhóc con, căng thẳng cái gì? Lòng bàn tay đổ mồ hôi rồi, nếu em không muốn gặp bà ấy thì chúng ta không gặp nữa! Anh đưa em đi chơi b.ắ.n súng!”
“Bắn súng?” Là cô nghĩ lệch lạc rồi sao?