Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-11-01 09:57:36
Lượt xem: 21
Chị gái đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị rải cẩu lương.
Cô chưa từng thấy quân nhân biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy! Mỹ nữ nhỏ đúng là nhặt bảo bối!
“Chị gái! Tôi cũng vội vã chiếm anh ấy cho riêng mình!” Diệp Kiều vô cùng không biết e lệ nói.
“……” Chị gái cạn lời.
“Nha đầu, suy xét rõ ràng đi, kết hôn với quân nhân không thể ly hôn được đâu. Kết hôn với anh là kết cả đời đấy!” Trước lúc chụp ảnh, Lục Bắc Kiêu rất nghiêm túc nói một câu.
Diệp Kiều không nói lời nào, bắt lấy cổ tay của anh, đi đến chỗ chụp ảnh, sau khi ngồi xuống, cô dán ở bên tai anh, “Đừng nói cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa,vẫn làm vợ chồng với anh, nói không chừng, kiếp trước chúng ta cũng là vợ chồng đấy! Anh Kiêu, chúng ta vĩnh viễn không rời!”
Người đàn ông bên cạnh mặc quân trang, ngồi ngay ngắn cong khóe miệng, cười, lộ ra hàm răng trắng.
Ừ, vĩnh viễn không rời!
Cô và Lục Bắc Kiêu, đời này chỉ đơn giản nhanh gọn đã nhận được chứng nhận kết hôn!
Đứng ở trong sân lớn Cục Dân Chính, Diệp Kiều nhìn anh trên giấy kết hôn mặc quân trang màu xanh lục, còn mình mặc sơ mi trắng tóc tai đẹp đẽ, trai tuấn tú gái xinh đẹp, vẻ mặt hạnh phúc, thật là xứng đôi!
“A! Sau này em là bà Lục rồi!” Diệp Kiều kích động nói.
“Bảo bối, biết chồng em bây giờ đang nghĩ gì không?” Người đàn ông mặc quân trang xanh lục cong eo, dán ở bên tai cô nói.
“Cái gì ạ?” Diệp Kiều tò mò.
“Về sau, ông đây mẹ nó cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại thân thiết với em rồi!” Rõ như ban ngày dưới, người mặc quân trang dán ở bên tai cô, cắn thùy tai cô, cắn răng nói.
!!!
Anh nói thế, cô không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Còn chưa kịp nói chuyện, anh đã kéo cổ tay cô, đi đến chỗ xe của bọn họ, “Đêm nay phải chạy về quân doanh! Đã ba giờ rồi! Đệt!”
Mới lên xe, anh nhìn đồng hồ, thô bạo nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-349.html.]
DTV
“Anh phải đi về ạ?” Diệp Kiều mất mát, cô còn tưởng rằng anh được nghỉ phép.
Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa gáy cô, “Anh xin nghỉ riêng ban ngày, lấy chứng nhận với em!”
Cửa nhà chính tứ hợp viện bị anh phá mở, mới vào nhà, người cô đã bị anh ấn lên ván cửa, “Còn thời gian hai tiếng, tốc chiến tốc thắng!” Người đàn ông mặc quân trang nâng mặt cô, giọng nói thô khàn, hơi thở thô nặng, dứt lời, anh mở ra cắn đôi môi cô, nồng nhiệt đi vào!
Hai giờ…… Cũng gọi là tốc chiến tốc thắng?!
Cầm thú có lẽ đã có hiểu lầm với chữ “tốc” rồi!
Nhưng ba tháng không ở bên nhau, cơ thể cô cũng vô cùng khát vọng anh, gần như không cần bất cứ trêu chọc gì đã chuẩn bị xong, thế cho nên vào lúc anh lấp đầy cô, quần áo của bọn họ gần như vẫn còn mặc nguyên……
Ở trong phòng khách nóng bỏng dây dưa.
Thời gian hai giờ, một giây anh cũng không muốn lãng phí!
“Anh Kiêu…… Xin anh……”
“Bảo bối, nên đổi giọng gọi là chồng! Ngoan, kêu nghe một chút?” Cô dựa lưng vào n.g.ự.c anh, ngồi ở trên người anh, cánh tay rắn chắc của anh vòng dưới nách cô, bàn tay to làm càn, đôi môi nóng rực dán ở bên tai cô, nói lời dụ dỗ.
“Ch…… Chồng……” Ý loạn tình mê, cô buột miệng thốt ra, ở chỗ sâu nhất như có con kiến đang bò……
Mỹ nhân eo nhỏ như rắn nước, xoắn lại.
Cái miệng nhỏ nỉ non cầu xin……
“Đúng là cô vợ ngoan!” Người đàn ông vừa lòng nói, nặng nề cho cô.
Xong việc anh hút thuốc, đầu ngón tay xoay vòng.
Thật sự không có thời gian, ấn tắt tàn thuốc, anh vén tóc cô lên, “Bảo bối, anh phải đi rồi, một tháng tiếp theo anh đến nơi khác phong bế hoàn toàn diễn tập, không thể liên lạc được với em.”
Trong lúc mơ màng, cô nghe được giọng anh.
“Ưm……”
“Tiệc cưới của chúng ta chờ thêm năm nữa rồi xem, ngoan, anh sẽ không để bảo bối tủi thân!” Bên tai lại truyền đến giọng anh, chờ đến khi cô mở được mí mắt nặng nề, anh đã đi rồi……