Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 405

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:14
Lượt xem: 23

Đóng cửa sổ lại, một lúc sau tiếng s.ú.n.g mới dừng lại, cô đi về phía cửa phòng, khóa chống trộm đã bị cô khóa lại, lỡ giồng như kiếp trước, trốn vào…

Ma quỷ điều khiển thiếu chút nữa cô đã mở khóa ra, cô cứ đứng ở của, tim nhảy bùm bùm trong ngực, đợi người. Nhưng đợi mãi cũng không thấy ai trốn vào…

“Không cùng thời gian, không thừng thời điểm, càng không phải là nhà khách này, anh làm sao mà đến chứ?” Diệp Kiều tự nói, cảm thấy bản thân quá ngốc, vẫn nên cẩn thận khóa sợi xích phòng lại.

“Lục Tiểu Cổn, mẹ nói chuyện với con, con lại không nghe thấy sao?” Diệp Kiều không vui nói.

“Không nghe thấy.” Lục Tiểu Cổn.

“.…” Diệp Kiều, thằng nhóc này.

“Tiểu Cổn thối, con vì sao lại không giúp mẹ?” Diệp Kiều nghiến răng hỏi.

Lục Tiểu Cổn lại không nói nữa rồi.

“Chúng ta cách cha con có xa không?” Diệp Kiều kích động hỏi.

Lục Tiểu Cổn” mẹ và cha vừa lướt qua nhau đấy .

Nhưng cậu không nói, tiếp tục lạnh lùng, không trả lời. Diệp Kiều tức giận đi ngủ. Tuy rằng nói này rất lộn xông, nhưng có Lục Tiểu Cổn bảo vệ, cô ngủ rất ngon, còn năm mơ nữa.

….

“A Mộc, không bị thương chứ?” Lục Bắc Kiêu vừa quay về ngôi biệt thự trên núi, Hà Sơn mặc đồ ngủ đi ra quan tâm hỏi.

“Anh Sơn! Bị thương một chút. Đám Điều Tử này gần đây để mắt đến tôi, đi đâu cũng gặp! Phải g.i.ế.c vài tên để g.i.ế.c gà dọa khỉ mới được! Tối nay đem theo không nhiều anh em, nên bị thương chút!” Lục Bắc Kiêu nhìn cách tay bị thương trầm giọng nói.

Hà Sớn rút một điều xì gà đưa lên miệng, “ A Mộc, đây là cậu không hiểu! Bị Điều Tử để mắt đến cũng là chuyện tốt, nói rỏ bọn họ không biết chuyện của chúng ta, nếu bọn họ biết tháng sau chúng ta có một lần giao dịch thì đã không để mắt đến rồi!”

“Ý của anh Sơn là, nếu Điều Tử biết chúng ta tháng sau có giao dịch, thì sẽ cố ý buông lõng ra, để chúng ta làm một cách trắng trợn.” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc hỏi.

“Thằng nhóc này, nói chút mà đã hiểu! Mau quay về phòng chăm sóc vết thương đi!” Hà Sơn vổ vổ đôi vai anh, cười nói.

Lục Bắc Kiêu cũng cười cười, đi lên lầu, anh hiện giờ đã nhận được tin tưởng của Hà Sơn, Hà Sơn đã để anh vào trong chủ viện ở. vừa đi lên lầu đã thấy Phan Linh mặc áo ngủ, hai tay vòng lại vừa hút thuốc.

“Đại tẩu!” Anh trầm giọng kêu lớn.

Lúc trước Phan Linh thất bại khi quyến rũ anh, giờ đứng trước đàn ông vừa yêu vừa ghét, thấy anh mặt áo vét ba mảnh màu đen, lộ ra cơ bắp, vẻ mặt mệt mõi, tay đầy máu.

Anh tiếp tục đi lên, Phan Linh lại cản trước người anh, Lục Bắc Kiêu đi về bên trái cô qua trái, anh qua phải cô qua phải không để anh lên lầu.

“Đại tẩu, chị có ý gì?” Lục Bắc Kiêu cảm thấy nhẫn nại của mình đã đến giới hạn, thật muốn một cước đạp người phụ nữ này xuống!

Mùi đàn ông buổi tối là liều thuốc k.í.c.h d.ụ.c tốt nhất mà Phan Linh muốn…

“A Mộc, cậu nhìn không vừa mắt tôi à?” Phan Linh ngẩn đầu nhẹ nhàng hỏi,” Đại tẩu không đẹp, không đủ gợi cảm sao?hả?”

Đã biết còn hỏi!

Lục Bắc Kiêu trong lòng trả lời.

Người phụ nữ có chồng mà còn mặt mũi hỏi Lục Bắc Kiêu.

“Đại tẩu, trong lòng A Mộc, chị là đại tẩu mà tôi tôn kính!” Có lẽ Phan Linh không nghe thấy, nhưng Lục Bắc Kiêu đã được huấn luyện bài bản nên lúc ngày nghe thấy bước chân của Hà Sơn đang đi tới.

Cho nên anh cố ý lớn tiếng nói.

Hà Sơn nghe rỏ ràng những lời chính nhân quân tử của Lục Bắc Kiêu.

Anh ta làm sao không biết những ý nghĩa trong đó chứ?

“Tôn trọng? Ngưỡng mộ? Thật như thế sao? A Mộc, từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào mà không quỳ gối dưới váy của tôi cả!” Phan Linh nghiên răng tức giận nói lớn tiếng.

Mà Hà Sơn đã đi đến một góc của cầu thang.

DTV

Nghe tiếng bước chân, trong lòng Phan Linh rét lạnh, sắc mặt trắng bệt.

“Chị dâu, tối nay chị uống say rồi!” Lục Bắc Kiêu trong lòng đắc ý. lại cố ý nói, để cho ông trùm ma túy Hà Sơn trước mặt thủ hạ có bậc thang bước xuống, du sao thì đối với đàn ông chuyện này cũng quá mất mặt rồi.

Vợ của trùm mà túy mà lại đi dụ dỗ thuộc hạ của mình!

Hà Sơn đen mặt không lên tiếng.

“Anh Sơn, em uống say rồi, có chút chóng mặt…”Lời nói dối của Phan Linh quá giả rồi, mà Lục Bắc Kiêu đã tránh qua cô ta bước nhanh lên lầu.

Anh chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Phan Linh phía dưới. Anh ở bên Hà Sơn hơn nữa năm, anh đã sớm hiểu tính khí của ông trùm ma túy này rồi.

Hà Sơn, tuy rằng người không chuyện ác gì mà không làm, g.i.ế.c người trong chớp mắt, thủ đoạn cay độc, nhưng trong xương cốt của anh ta cũng còn đạo nghĩa giang hồ.

Vợ của bạn không được bắt nạt, mà chuyện này vợ của anh em lại đi dụ dỗ anh em mình, thật không thể chấp nhận được!

Phan Linh đã bị Hà Sơn nắm đầu đi vào phòng, đẩy mạnh xuống đất, đầu Phan Linh đụng mạnh vào cạnh giường, thiếu chút nữa ngất đi. Tiếp sau đó Hà Sơn lấy dây nịt ra, quất mạnh lên người Phan Linh, trên người Phan Linh nhanh chóng nổi một lằn máu.

“Trước mắt tôi mà dám dụ dộ anh em của tôi, Phan Linh, cô được lắm.” Hà Sơn vẻ mặt hung dữ nắm lấy cổ áo Phan Linh hằn học nói.

Máu từ trên đầu Phan Linh chảy xuống, hai mắt trợn trắng trừng lại anh ta, không phản bác, “ Muốn chơi đàn ông, tôi có thể mắt nhắm mắt mỏ bỏ qua, cô còn dám chơi anh em của tôi, như thế thì không được rồi!”

“Hà Sơn! Có giỏi thì anh g.i.ế.c tôi đi, g.i.ế.c tôi rồi, tôi xem ai chuyển hàng cho anh!” Phan Linh chúng hung hăn đáp trả, tuy rằng là phụ nữ nhưng cô cũng là người hung ác.

Chẳng qua Hà Sơn còn hung ác hơn.

“Phan Linh, cô có biết hai người vợ trước của tôi hiện tại như thế nào không? Bọn họ ở nước J, bị biến thành người lợn một hình phạt tàn khốc triều Hán , bị nhét vào trong bình hoa để người ta thưởng thức!” Hà Sơn cười lạnh. Cài gì là người lợn, đó chính là tứ chi bị đánh gãy, khoét mắt, cắt lưỡi, đ.â.m thủng màng nhĩ sau đó nhét vào trong bình hoa.

“Cô chơi đàn ông, cũng được thôi! Nhưng đụng tới người anh em của tôi thì tôi sẽ để cô biến thành như thế!” Hà Sơn hung ác nói, nói xong thì đạp Phan Linh một cái sau đó đi ra cửa.

Anh em, Hà Sơn lại xem A Mộc là anh em….!

Mà không phải là thủ hạ!

Phan Linh cắn răng, toàn thân phát run.

…..

“A, Tiểu Nhụy về rồi à!”

Hoa Nhụy đang giúp mẹ cô ấy sửa lại nhà trúc, nghe thấy âm thanh mà cô ghét nhất, hai tay nắm chặc cán búa.

Một thân ảnh cao gầy đi vào, rỏ ràng tuổi còn rất trẻ, nhưng người đàn ông này lại gầy gò yếu ớt, đó là kết quả của việc bị ma túy tàn phá quanh năm.

“Hoa Hải, đi ra ngoài cho tôi!” Hoa Nhụy hung hăn nói, thì nhìn thấy đã đi đến bên giường, nhìn thấy ba lô của cô, liền chụp lấy mở ra, “Ba lô đẹp như vậy, ở thành phố kiếm được không ít tiền nhỉ? Ngoan ngoan đem ra đây cho tao.”

Đem quần áo của Hoa Nhụy trong ba lô ném ra ngoài, nhưng không tìm được đồng nào, Hoa Hãi lại bắt đầu lụt lọi trên giường, Hoa Nhụy nhìn cảnh này mà tỏng lòng tràn đầy căm ghét, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Vô công rỗi nghề, hết ăn rồi nằm, còn nghiện ma túy nữa, đến tìm tiền của cô cũng dùng để mua ma túy thôi…

“Tiểu Nhuy, tiền đâu?” Lụt tất cả hàng lí và hốc giường đều không tìm được chút tiền, bộ dáng gấp sắp c.h.ế.t đi lên trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-405.html.]

Trong tay Hoa Nhụy cầm chắc cây búa bảo vệ chính mình,”Hoa HảI, tôi làm gì có tiền! Tôi đi học không cần học phí sao? Không xin tiền nhà đã là không tồi rồi!”

Tâm hồn điên cuồng như ma quỷ.

“Mày hai năm không về nhà, chắc chắn ở thành phố kiếm được không ít tiền, nếu không trường học làm sao cho mày học tiếp? Mau đem tiền ra đây! Không đưa tao bán mày có ổ chứa!” Hoa Hải điên cuống nói.

“Tôi kiếm được tiền toàn bộ đóng học phí hết rồi! Không có tiền, cút đi!” Hoa Nhụy quơ quơ cây búa, lớn tiếng nói.

“Mày không có tiền, mày về không cần tiền xe sao? Mau đem tiền ra đây? Mười đồng cũng được!” Hoa Hải nói.

Đúng làm một súc sinh!

Nhìn anh ta vàng vọt gầy yếu, ốm như mà, bị ma túy tàn phá đến 6 thành không nhận ra luôn rồi, Hoa Nhụy thật sự muốn g.i.ế.c anh ta đi! Loại người này đã không còn là người nữa rồi!

“Anh đi c.h.ế.t cho tôi!” Nắm chắc đầu búa đ.â.m tới, Hoa Hải vội vàng tránh đi nhưng cũng bị búa trong tay Hoa Nhụy đ.â.m trúng, hắn ta đau đến nỗi la oai oái, Hoa Nhụy lại tiếp tục đuổi theo đánh, một lúc sao hắn ta đã chạy ra ngoài.

“Con nha đầu thối mày, mày dám đánh tao! Phản rồi!” Hia Hải tức giận hét lên.

Lúc này, Hoa Nhụy vừa nhìn thấy bên ngoài còn có ba tên đồng bọn của hắn ta.

Đều là một đám nghiện!

“Hoa Hải, em của mày cũng được đó, bán cho Dạ Kê, đổi được 10 gam đó!” , Ba người đó đều giồng như Hoa Hãi, bộ dáng gầy gò hốcc hác, cười hô hố nói.

“Có thể đổi được 10g?” Hoa Hải cũng cười hô hố nói, dường như có thể cảm nhận được hương vị của lên thiên đàng khi phê thuốc.

“Đương nhiên! Có khi còn nhiều hơn! Có thể đủ cho các anh em chúng ta hưởng thụ!”

Nghe thấy lời của bon họ, Hoa Nhụy có một dự cảm không lành, nắm chặc cán búa không ngừng lùi lại phía sau.

Ba người đan ông và Hoa Hải đã xông về phía cô…

“Các người đừng có qua đây! Tôi c.h.ế.t cho các người xem, có tin không?! các người là đám súc sinh! Sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn!” Đều là một đám súc sinh, phế vật, HOa Nhụy căm hận cắn chặc răng, đây đều là do tác hại của thuốc phiện.

Cô rất hận!

Cô là một cô gái yếu ớt làm sao đấu nổi bốn người đàn ông, những phản kháng của cô ấy đều vô ích, cuối cùng cũng rơi vào tay bọn họ.

Mẹ cô ấy từ trên núi nhặt nấm quay về, nhìn thấy Hoa Nhụy bị đám Hoa Hải bắt đi, liền đi lên phía trước ngăn lại, lại bị thằng con bất hiếu đẩy một cái ngã xuống đất, thiếu chút nữa ngất đi.

“Cứu mạng!” Hoa Nhụy bị bọn họ trối lại, nhét vào cái túi da rắn, vát đi xuống núi, phía sau núi chình là hang ổ của bọn chúng.

Cô kêu trời không thấu kêu đất không gnhe!

Lúc Diệp Kiều đến nhà của HOa Nhụy, chỉ nhìn thấy mẹ cô ấy ngồi bệt xuống đất không ngừng khóc.

“A Ma, Hoa Nhụy đây?” Cô kích động hỏi.

A Ma nói gì đó cô nghe không hiểu, Diệp Kiều gấp đến đi vào phòng tìm, mới thấy trong phòng rất lộn xộn, giống như có người lụt lội qua.

“Diệp Kiều, Hoa Nhụy bị anh của cô ấy bắt đem đi bán làm gái rồi.” Thanh âm của Lục Tiểu Cổn truyền đến.

Hoa Nhụy bị anh của cô ấy bắt đem đi bán làm gái?!

Diệp Kiều có chút ngớ ra, nhưng khi phản ứng lại thì tức giận muốn điên cùng lo lắng sốt ruột.

“A Ma, bon họ đi đâu rồi?” Diệp Kiều kích động hỏi, mẹ của Hoa Nhụy chỉ về một hướng sau núi, Diệp Kiều liền đứng dậy muốn đi liền bị mẹ cô ấy kéo lại, lắc đầu không thôi, còn dùng ngôn ngữ tay chỉ chỉ cô ấy mau chạy đi, hơn nữa đi về phòng lấy một con d.a.o gặt, bộ dạng như muốn đi liều mạng.

Diệp Kiều lập tức ngăn bà ấy lại.

“A Ma, bà đừng kích động, con đi báo cảnh sát, con phải đi báo cảnh sát!” Diệp Kiều gấp đến hai hốc mắt đỏ lên, cầm lấy máy nhăn tin, nhưng mà ở đây một chút sóng cũng không có.

Ở trong rừng núi sâu này, đến điện thoại bàn còn không nói được nói chi là máy nhắn tin.

Diệp Kiều chỉ đành để Lục Tiểu Cổn báo cảnh sát, nhưng mà , tình hình thực tế là, đồn cảnh sát đều ở trên đường núi, muôn đến nơi cũng mất hết nữa ngày, mà lúc này trời lại sắp tối rồi!

“A Ma, trong thôn còn có ai có sức lao động không?” Diệp Kiều gấp gáp hỏi.

A Ma lắc đầu, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lại có thể hiểu Diệp Kiều muốn nói gì. Cái thôn này, tổng cộng chỉ có mấy hộ gia đình mà thôi, người còn sức lao động đều bị nghiện, một đám nghiện thì còn có thể giúp đỡ ai? Cô chỉ đành cũng Lục Tiểu Cổn nghĩ cách khác!

Lúc này, Hoa Nhụy toàn thân bị trói, bị nhốt trong một căn lầu hai tầng, căn lầu nhỏ này là nơi tập hợp, chỉ có những thành viên băng đản này mới được vào đây. Ổ chứa này lúc trước là nới Lục Bắc Kiêu đầu tiên đến nằm vùng, sau này Lục Bắc Kiêu trở thành hồng nhân bên người Hà Sơn nên chổ này cũng được thơm lây.

Hai tay hai chân Hoa Nhụy đều bị trói lại, miệng còn bị nhét một miếng vải, làm cô khóc không ra nước mắt, chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang đến gần.

Thật quá tuyệt vọng rồi!

Cô sống trên đời 18 năm, mỗi ngày đều cố gắng hết sức, cuối cùng cũng trở thành một học sinh xuất sắc bước ra khỏi ngọn núi nghèo nàn bị hoa anh túc mài mòn, nhưng giờ cô lại rời vào vực sâu không đáy.

Hoa Nhụy cảm thấy mình như c.h.ế.t rồi, mà là c.h.ế.t không nhắm mắt.

Cô không khóc không quậy, trong mắt toàn là ý hận, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Cho dù chết, cô cũng phải c.h.ế.t cho đáng giá!

Cửa bị người khác mở ra, ánh sáng truyền vào thì nhìn thấy một người đàn ông ốm yếu đi vào, phía sau hắn ta còn có ba người đàn ông khác, trong đó là Hoa Hãi.

“Anh Dạ Kê, đây là em gái của tôi, còn non lắm, là sinh viên đại học! Ở thành phố học đại học! Anh xem có thể cho thêm một chút?” Hoa Hãi đứng bên cạnh người tên Dạ Kê, bộ mặt nịnh bợ, không ngừng nói.

“Hoa Hãi, lừa ai thế, em gái mày mà có thể là sinh viên đại học sao? Kéo ra đi!” Dạ Kê nói, liền đi lên trước, ngồi xổm trước Hoa Nhuyjm lấy tay tháo miếng vải nhét trong miệng Hoa Nhụy ra.

Miếng vải đen trên miệng bị kéo ra, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Hoa Nhụy hiện ra, “Yo, thật sự là một mỹ nữ!”

“Hắn không phải là anh trai tôi! Tôi là bị anh ta bắt cóc, hắn ta không có quyền gì mà bán tôi cả!” Hoa Nhụy kích động nói, càng không sợ, chỉ nghĩ biện pháp trốn đi, hoặc gây tổn thất cho bọn họ.

“Con nha đầu này, mày là em gái tao không sai được!”

“Tôi không có người anh súc sinh như anh, Hoa Hãi, anh không phải là người! Anh yên tâm, hôm nay tôi có c.h.ế.t cũng kéo anh theo!” Hoa Nhụy hung hăn nói.

“Được rồi, tôi không muốn nghe lời thừa thãi, tom lại người đệp này Dạ Kê tôi cần chắc rồi, lại thêm là sinh viên đại học, cho mày thêm 2g.” Dạ Kê sảng khoái nói.

Cho nên, anh cô vì 12g ma túy mà bán cô cho ổ chứa!

“Cám ơn anh Dạ Kê! Cám ơn anh Dạ Kê!” Hoa Hãi vui vẻ nói cám ơn liên tục.

Hoa Nhụy oán hận nhìn anh ta nhổ một bãi nước bọt.

Sau khi Hoa Hãi đi ra ngoài, Da Kê liền gấp không đợi được, xoa xoa tay, muốn chà đạp Hoa Nhụy ngay lập tức. Hoa Nhụy hai tay hai chân bị trối lại, nằm trên đất, lấy chân đạp xuống không ngừng lùi lại phía sau.

“Anh đừng qua đây!” nhìn Dạ Kệ cả người gầy gầy, bộ mặt bị ổi, Hoa Nhụy trừng hai mắt, tức giận nói.

Dạ Kê lấy con d.a.o trong người ra, rạch rạch rạch, cắt đứt quần áo trên người Hoa Nhụy, da thịt trên người Hoa Nhụy hiện ra, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm bị ổi.

Hoa Nhụy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra…

“Anh Dạ Kê, không xong rồi, cháy rồi!” lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh la hét của đám đàn em.

Loading...