Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 407

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:18
Lượt xem: 22

Ván cửa bị anh đóng sầm lại, toàn thân người đàn ông trần trụi, xoay người nhìn thấy cơ n.g.ự.c màu đồng có những vết sẹo quanh co, bộ dạng mười phần dã tính, cô nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô: "Bé cưng ngốc, tí nữa kêu to lên có hiểu không?"

Lời nói ái muội, làm tim cô đập nhanh, nuốt nước miếng, không nhịn được gật đầu!

Hai chân bay lên không, cô bị anh ôm lên, đi đến giường không xa, cô bị anh thô lỗ bỏ xuống, nháy mắt, thân hình to lớn đè ép xuống, Diệp Kiều cố ý lớn tiếng kêu, kháng cự, cố ý để người bên ngoài nghe thấy.

“Bé cưng ngốc, anh có kỷ luật, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, không được chạm vào phụ nữ, nhưng, em là vợ của anh, chắc là vẫn được nhỉ?" Anh âu yếm mặt cô, thanh âm thô cứng nói.

“Vâng! Được ạ!" Cô như c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

Khóe miệng anh giương lên, bàn tay to để bên hông cô: "Anh Kiêu! Một năm nay, anh quyến rũ không ít phụ nữ đi?!"

Nhớ tới lúc trước có phụ nữ quyến rũ anh, giấm chua của Diệp Kiều đã tới rồi, đôi tay chống n.g.ự.c anh, tức giận nói.

Đặc biệt là vợ của ông trùm thuốc phiện kia, nếu anh không trực tiếp từ chối bà ta, ngày thường có phải bị ăn đậu hũ hay không?!

Đầu nhỏ của cô nhóc nghĩ như thế nào Lục Bắc Kiêu đâu biết rằng, bảo bối nhỏ của anh đang ăn giấm chua bởi vì những lời nói của những người phụ nữ kia!

“Có không ít. Nhưng mà, anh không cứng được với các cô ta!" Anh như c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

Thiệt hay giả?!

Diệp Kiều tỏ vẻ hoài nghi, bởi vì anh hiện tại.

“Bảo bối nhỏ, thể xác và tinh thần anh đều là của em, chỉ có thể là của em!" Anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.

Trong lòng Diệp Kiều bây giờ mới hưởng thụ, nhưng mà, những phụ nữ câu dẫn anh vẫn thật đáng ghét!

“Anh Kiêu, đang trong thời kỳ nguy hiểm, đeo bao vào đi." Diệp Kiều ý loạn tình mê nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng.

!!!

Cái trán Lục Bắc Kiêu đầy vạch đen: "Trong lúc mấu chốt như thế này, anh tìm đâu ra?!"

“Em, ở trong túi em có." Giọng Diệp Kiều run run nói.

Anh đúng thật là lấy từ trong túi của cô một cái bao cao su, hơn nữa là mang từ nhà đến, hãng giống nhau! Tổng cộng có năm cái!

!!!

Tình thú của người đàn ông biến mất một nửa: "Vợ à, em đi đến đây chơi, trong túi còn mang bao cao su, hử?"

Diệp Kiều đang ý loạn tình mê, mới đầu không thấy có gì không đúng, sửng sốt mới phản ứng lại!

!!!

Mẹ nó!

DTV

Cô biết, lần này đi du lịch sẽ gặp lại anh cho nên mang theo đề phòng, nhưng mà, anh không biết cô tới tìm anh!

Xong rồi xong rồi, hiểu lầm lớn rồi!

Thấy sắc mặt của anh xanh mét, một bộ dạng cô ra cửa đã cho mình đội nón xanh.

“Anh Kiêu, đó là trong lúc em thu thập đồ đạc không để ý kẹp nhầm vào! Anh phải tin tưởng em, đúng là vậy mà!" Diệp Kiều vội vàng rải cái dối, giải thích nói.

Lục Bắc Kiêu hoài nghi mà nhìn cô.

“Đúng là như vậy! Chẳng lẽ anh không tin người ta?" Diệp Kiều bò lên, ôm lấy cổ anh dỗ, nói xong liền hôn anh, biết là anh không chịu nổi mỹ nhân kế!

“Mẹ nó anh đương nhiên là tin! Ngoại trừ Lục Bắc Kiêu anh có ai dám động vào em?!" Anh cắn răng, khí phách nói, đồng thời không nhàn rỗi: "Con gà rừng kia sẽ phải chết!"

Anh hung tợn nói.

Nằm vùng thì sao?!

Anh có rất nhiều biện pháp để g.i.ế.c c.h.ế.t những người đó!

Người đàn ông phẫn nộ, càng thêm thô lỗ hơn, cho dù cô an ủi như thế nào cũng không được.

Lúc sau cô kêu thật sự rất thảm, không phải giả, là thật sự, rất thảm!

Ngựa con dưới tầng đều nghe được.

“Anh A Mộc nếu biết là hàng của bọn mình bị đốt! Anh ấy nhất định sẽ g.i.ế.c cô gái kia!" Gà rừng tức giận nói, hàng của bọn họ bị đốt maất hai thùng!

Kho hàng hóa giao cho gà rừng trông coi, bây giờ lại bị lộ ra hai rương bị đốt. Không biết là ai đêm đó chạy tới đây cáo trạng, chọc giận, yêu cầu Lục Bắc Kiêu cung cấp những đồ vật này!

Rạng sáng 5 giờ, vùng cao nguyên còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, nhiệt độ không khí thấp hơn 5 độ, gà rừng quỳ hai gối xuống đất, người đàn ông khoác áo gió màu đen, trong tay cầm s.ú.n.g giống như thần từ trên cao mà nhìn xuống.

“Anh A Mộc! Tha mạng! Anh giúp em cầu tình bên phía Sơn gia đi!" Gà rừng không ngừng dập đầu nói.

“Gà rừng, anh lần này không giúp được em. Anh Sơn rất hận người được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!" Lục Bắc Kiêu hung ác nói, s.ú.n.g trong tay đã bắt đầu lên đạn!

“Anh A Mộc, em sai rồi, em sai rồi! Anh cứu cứu em, Sơn gia coi trọng anh như vậy, em chỉ là mẹ nó nhất thời hồ đồ thôi, em chính là thằng khốn nạn!" Gà rừng không ngừng tát mặt mình, không ngừng xin tha.

Lục Bắc Kiêu đi đến trước mặt anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, ở bên tai anh ta thì thầm: "Gà rừng, thật ra anh không muốn g.i.ế.c em…..nhưng mà, mẹ nó mày chắc chắn phải chết! Bởi vì mày động tới người phụ nữ của tao……!"

Động tới người phụ nữ của anh?!

Gà rừng há hốc mồm, còn đang tự hỏi ý trong lời nói của anh.

Lúc này, Lục Bắc Kiêu giao khẩu s.ú.n.g cho ngựa con ở bên cạnh.

Ngựa con kia kích động mà tiếp nhận, là người mà thường ngày có quan hệ tốt với gà rừng: "Gà rừng, xin lỗi nha, mày c.h.ế.t thì vị trí này mới là của tao!"

“Mày…….mày." Gà rừng hoảng sợ mà nhìn Lục Bắc Kiêu, anh, anh là nằm vùng?!

“Pằng” một tiếng, huyệt thái dương của gà rừng bị thủng một lỗ, viên đạn xuyên qua đầu, anh ta c.h.ế.t mà không kịp nhắm mắt ngã xuống mặt đất!

Khóe miệng Lục Bắc Kiêu dương dương tự đắc: "Tốt lắm!"

Dám động vào người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu!

Trên thân thể mềm mại của người con gái có đầy vết đỏ, thậm chí là đã tím lại, anh cũng không phải cố ý chẳng qua là do cô quá mê người, chỉ cần dính vào thì không kìm được mà phải gặm cắn, cô lại non mềm như vậy, chỉ không cẩn thận thì sẽ để lại vết đỏ!

Đây đúng thật là duyên phận sao?

Người nằm vùng như anh có thể tại nơi hiểm cảnh này gặp lại cô!

“Vợ ngoan, dậy nào….." anh ngồi xổm xuống mép giường, cằm để ở mép, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của cô.

Khuôn mặt vừa trắng vừa hồng, lông mi thật dài dán ở trong mí mắt, cô ngủ say giống y hệt như đứa trẻ mới sinh, vừa ngoan vừa đáng yêu, không đành lòng gọi cô dậy!

Cô trở mình, trong miệng phát ra âm thanh đau nhẹ, từ từ tỉnh lại: "Anh Kiêu!"

“Lạnh không? Tốt rồi, đừng để bị lạnh. Chỗ quỷ quái này buổi sáng lạnh lắm!" Giọng điệu của anh dịu dàng, vì cô đắp chăn, lại hôn hôn má cô.

“Thật khó chịu…..sao anh lại biến mình trở nên xấu như thế?" Cô thì thầm nói.

Râu quai nón đầy mặt, liếc mắt một cái cũng làm người khác sợ hãi!

Thế cho nên kiếp trước cô không thể nhận ra anh.

“Mẹ nó, anh đã hóa trang xấu như vậy rồi vẫn còn bị phụ nữ thương nhớ!" Anh trào phúng nói: "Ngoan, không còn sớm đâu, để anh bảo người tiễn em đi, trở lại trong thị trấn, rồi đi huyện thành, cùng bạn học của em trở về đi!"

Cô biết ngay là anh sẽ tìm cách tống cô về lại thành!

“Anh Kiêu……em không muốn đi……." Cô chép miệng, tùy hứng nói, nếu cô đi rồi, anh trúng đạn thì sao bây giờ? Hoặc là, buổi tối không có chỗ để trốn, bị người khác bắt thì sao……

“Không muốn đi? Ở lại, cùng anh sắm vai khả buôn ma túy? Em tùy hứng quá! Bé cưng ngốc, em là uy h.i.ế.p của anh, có hiểu không? Không thể ở lại!" Anh nhẹ nhàng xoa xoa cô, thấp giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-407.html.]

“Anh không sợ trời không sợ đất, đến diêm vương còn không sợ, chỉ sợ mỗi bé cưng ngốc của anh bị thương……" ngồi xuống mép giường, đem cô ôm vào ngực, anh lại nói.

Khi đang nói chuyện, cánh tay chắc như thép của anh ôm chặt lấy chăn đang bọc lấy cô, khó có thể tưởng tượng được nếu người trong n.g.ự.c bị thương thì anh sẽ phản ứng ra sao! Anh cũng không cho phép chuyện này xảy ra!

Anh rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt với cô, nhưng chỉ vừa nói thì đều làm cô cảm động đến phát khóc!

Yêu một người là cảm giác như thế nào?

Giống như đột nhiên có điểm yếu, cũng như đột nhiên có thêm sức mạnh!

Đây là kiếp trước ở Lạc Thượng có một câu thịnh hành như vậy, nguyên bản là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Lục Bắc Kiêu không sợ trời không sợ đất, nhưng khi yêu cô thì lại có uy hiếp!

“Anh Kiêu, em nghe anh sắp xếp!" Vì để anh an tâm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Vợ thật là ngoan!" Anh nói xong, hôn nhẹ lên trán cô.

“Anh A Mộc! Chị dâu đột nhiên tới, xe đã đến dưới tầng rồi!" Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ngựa con kêu to.

!!!

Bà già Phan Linh kia sao lại đột nhiên đến đây?!

“Biết rồi! Giữ chân cô ta lại, bảo anh đang làm việc!" Anh lạnh giọng phân phó.

Chị dâu?

Là vợ của trùm buôn thuốc phiện mơ ước đến anh kia?!

Cô thật sự muốn nhìn một chút xem người phụ nữ kia trông như thế nào!

“Người tới không có ý tốt! Bé cưng ngốc, làm việc thuận theo hoàn cảnh, đừng sợ!" Lục Bắc Kiêu cau mày, vô cùng nghiêm túc nói.

“Anh Kiêu! Em không sợ! Thật sự không sợ! Cô ta là vợ của trùm buôn ma túy, em chính là vợ của Lục Bắc Kiêu!" Bàn tay trắng nõn của cô sờ lên mu bàn tay anh, ánh mắt kiên định, vô cùng tự hào, tự tin nói.

Vợ kiêu hùng, vợ anh hùng!

Một đầu tóc xoăn lượn sóng, Phan Linh một thân áo gió đỏ rực, khiển trách ngựa con, đi thẳng lên tầng hai.

Nghe nói, tối hôm qua A Mộc "làm" phụ nữ!

Cái này làm Phan Linh chấn kinh!

Rốt cuộc là thật, hay giả?! Cô ta muốn tìm hiểu sự thật!

Người này tuyên bố không có cảm giác với phụ nữ, là người đàn ông cô ta không chiếm được, bây giờ lại làm cái quỷ gì?!

“Cứu mạng! Anh tha cho tôi đi." Cô ta còn chưa tới tầng hai, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, Phan Linh dừng chân, khó có thể tin nổi.

“Cô nhóc đáng thương, kêu nhỏ tiếng chút, em kêu càng lớn, ông đây càng muốn chơi c.h.ế.t em!" Thanh âm thô lỗ thuộc về A Mộc truyền đến.

Phan linh gắt gao nắm chặt tay!

Cái người A Mộc này, ngoài miệng thì nói không có cảm giác với phụ nữ, thực tế thì sao!

Là một phụ nữ kiêu ngạo, cô ta cảm thấy thật mấy mặt, tiếp tục đi lên lầu, đến thẳng cửa phòng.

Chuyển động chốt then cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong, Phan Linh giống như chính chủ đi bắt gian, tức giận mà đập đập cửa, đem những lời cảnh cáo của Hạ Sơn ném lên chín tầng mây!

Cô dùng tay đập cửa.

“A Mộc! Là tôi!” Phan Linh lớn tiếng nói.

Trong phòng, thanh âm gợi cảm thô suyễn của đàn ông vẫn chưa dừng lại, tiếng khóc của phụ nữ cũng không dừng, Phan Linh không biết đã đợi bao nhiêu lâu, cửa phòng mới được mở ra.

Hương vị t.ì.n.h d.ụ.c nồng đậm lan tỏa khắp nơi.

Anh mặc quần dài, để trần nửa người trên, cơ n.g.ự.c có những vết sẹo lượn quanh, đứng chặn cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bộ dạng kia muốn có bấy nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu, nghĩ đến anh mới vừa tằng tịu với phụ nữ khác, n.g.ự.c Phan Linh đập liên hồi.

“Chị dâu, có việc gì thế?" Lục Bắc Kiêu nói, lạch cạch một tiếng, bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu, từ trong mũi phun ra một làn khói dày đặc, híp mắt, cách một làn khói nhìn Phan Linh mặc đồ đỏ rực.

Bộ dạng của anh tà khí mà dã tính.

“A Mộc, nghe nói, anh chơi phụ nữ?" Phan Linh híp mắt, nhìn thẳng Lục Bắc Kiêu.

“Đại tẩu, tôi không thể chơi sao?” Lục Bắc Kiêu lạnh giọng, ngậm thuốc lá, xoay người.

Mà Diệp Kiều, lúc này đang là nhóc đáng thương ngồi xổm ở góc tường, tóc tán loạn, mặt đầy nước mắt, giống như vừa bị dã thú làm bị thương.

Cái người Phan Linh này làm cô cực kỳ khó chịu!

Phan Linh bị anh nói đến cứng họng!

Cô ta muốn nhìn xem là người phụ nữ như thế mới có thể tìm cách quyến rũ, trêu chọc, để hóa thân thành cầm thú không biết điểm dừng!

Phan Linh mạnh mẽ mà đi vào phòng, hương vị t.ì.n.h d.ụ.c càng đậm, làm cô nảy sinh sự ghen ghét, liếc mắt một cái đã thấy người kia đang ngồi ở góc tường, cô gái nhỏ mặc bộ đồ màu đen, hai mắt đẫm lệ, đầu tóc rối tung, hỗn loạn mà che nửa khuôn mặt, thấy không rõ đường cong cơ thể.

Lục Bắc Kiêu ngậm thuốc lá, nhìn Phan Linh đi đến góc tường, anh âm thầm nắm chặt tay.

Lại thấy người phụ nữ kia cường thế mà vén tóc Diệp Kiều lên.

Diệp Kiều ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực, trang điểm xinh đẹp, trong ánh mắt âm ngoan đó là sự ghen ghét của phụ nữ với nhau!

Khuôn mặt của cô gái thật sự rất đẹp, làn da rất non mềm, trắng hồng giống như là mật đào, như có thể véo ra nước, hoa lê đái nước, vẻ mặt vô tội, tuổi chắc chắn là còn nhỏ!

Mà cô ta, đã 30 thêm sáu.

“Chính là mày, phóng hỏa đốt kho hàng của chúng tao, con nhóc này từ đâu ra, không muốn sống nữa sao?!" Phan Linh lấy lý do này, hung ác nói với Diệp Kiều.

Diệp Kiều sao lại không biết cô ta lấy lý do này để có cớ cơ chứ!

Cô không nói lời nào, vẫn như cũ giả dạng đáng thương, hai tay ôm đầu gối.

“Chị dâu! Chuyện này tôi sẽ xử lý thỏa đáng! Không nhọc chị lo lắng!" Lục Bắc Kiêu cũng không khách khí. Phan Linh là vợ của Hà Sơn thì sao, Anh cũng là phụ tá đắc lực của hắn ta, không có gì phải sợ cô ta!

Có thể làm người thờ ơ với cô ta động dục niệm với phụ nữ, Phan Linh ghét đến mức chỉ muốn g.i.ế.c Diệp Kiều!

“A Mộc, phụ nữ này, tôi mang đi, anh không có ý kiến gì chứ?!" Phan Linh giống như không nghe được Lục Bắc Kiêu nói, giương giọng, cô ta ngồi dậy, quay đầu, nhìn người đàn ông tà mị đang hút thuốc.

Lục Bắc Kiêu híp mắt, nhìn thấu tâm tư xấu xa này của Phan Linh.

“Chị dâu, cô đừng có như vậy chứ? A Mộc tôi lớn như thế này rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp một người có thể làm tôi cứng được, cô lại muốn mang đi." Thanh âm anh khàn khàn, thong thả ung dung nói.

Nghe lời nói này của Lục Bắc Kiều, Phan Linh càng thêm ghen ghét: "A Mộc, anh với người phụ nữ này, trước kia không quen nhau sao? Nếu không, sao đột nhiên lại có thêm một cô nhóc, lại có thể khơi dậy thú tính của anh?!"

Phan Linh vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật này, giống như là bị Lục Bắc Kiêu hung hăng vả mặt!

Phụ nữ kiêu ngạo như cô ta lòng tự trọng đã bị làm nhục!

Lúc này, Diệp Kiều đột nhiên đứng lên, đi về phía bên người Phan Linh, nắm chặt ống tay áo của cô ta, Phan Linh suýt chút nữa đã rút s.ú.n.g ta phòng vệ, liền nghe cô nói:“Cứu, cứu tôi!”

Cô cầu cứu Phan Linh!

Diệp Kiều sợ Phan Linh hoài nghi Lục Bắc Kiêu cùng với cô trước kia quen nhau, làm bại lộ thân phận người nằm vùng của anh, cho nên mới cố ý cầu cứu Phan Linh!

“Con nhóc nhà mày, A Mộc là tên không biết tốt xấu, xem ra, đã đối xử với mày không tốt rồi." Phan Linh nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, buồn bã nói.

Trong lòng kỳ thật ghen ghét cô nhóc này muốn chết!

Cô ta muốn A Mộc đối xử thô lỗ với mình còn chưa được đâu! Con nhóc này, vậy mà.

Lúc này vẻ mặt Lục Bắc Kiêu hung ác, vứt bỏ thuốc lá, đi tới chỗ hai người, bàn tay to của anh nắm lấy cánh tay của Diệp Kiều, đem cô lại gần, bàn tay to bóp lấy cằm cô: "Muốn chạy sao?! Ông đây còn chưa chơi đủ, ai cũng không cứu được mày!"

Anh hung ác nói, trong lời nói lộ ra sự cường thế, dứt lời, liền kéo Diệp Kiều vào phòng vệ sinh, cô bị anh đẩy mạnh vào phòng: "Thành thật ở bên trong đi, tao chưa chơi c.h.ế.t mày thì đừng nghĩ đến chạy!"

Loading...