Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:24
Lượt xem: 18
Chương 411:
Diệp Kiều giống như những xác c.h.ế.t khác nằm ở trong xe, còn không dám thở mạnh, sợ là hai tên lính đánh thuê kia ohast hiện ra cô còn sống thì không phải cô c.h.ế.t thật sao?!
Vừa nãy là cô cùng với Lục Bắc Kiêu diễn kịch.
Trước đó, bọn họ đã tập luyện tốt, đầu tiên cô giả vờ chạy trốn, sau đó bị bắt lại thì anh sẽ mang cô đi ra biệt thự ngoài giết, cô sẽ giả chết, không nghĩ tới là Phan Linh đột nhiên sẽ xuất hiện, may mắn là đúng như anh nói s.ú.n.g của anh chỉ có hai viên là đạn thật, viên thứ ba trống không!
Cơ trí như cô, đoạt lấy s.ú.n.g của anh, mà Lục Bắc Kiêu tâm linh tương thông, biểu hiện cũng cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng mà, giờ cô sợ quá!
Những tên lính đánh thuê này không chuyện ác nào là không làm, bây giờ nếu lộ ra thì sao bây giờ?!
Lục Tiểu Cổn, con sẽ bảo vệ mẹ chứ? Mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu, đúng không? Huhuhuhu……"
Diệp Kiều ở trong lòng cầu xin.
Đường núi toàn sỏi đá, thân mình cô không ngừng lắc lư, cô sợ mình chưa bị nhóm lính đánh thuê phát hiện thì đã bị xóc đến nỗi nôn ra rồi!
“Em gái, em thở đi, đừng để bản thân bị nghẹn c.h.ế.t nữa!" Trong lúc Diệp Kiều muốn thở ra, có âm thanh thuộc về tên vạn người ghét Diệp Thành kia!
!!!
Mẹ nó!
Tình huống gì vậy?!
Vẻ mặt Diệp Kiều mờ mịt, còn tưởng rằng do mình xuất hiện ảo giác, cô vẫn đang giả chết.
“Tiểu Kiều! Em đừng trốn nữa, là bọn anh!" Thanh âm của Đại Ngốc cũng truyền đến.
Mẹ nó!
Diệp Kiều lại lần nữa khiếp sợ, nhưng mà, cô quá ngốc, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác nên lại tiếp tục nín thở, giả chết.
Diệp Thành tựa vào lưng ghế, nhìn sau thùng xe thấy đứa em cái đang giả chế, khóe miệng cong lên, huyết tương còn đang chảy ra từ tóc.
“Đại ngốc, cậu đừng nói nữa, em gái của tớ có tiềm năng làm ảnh hậu!" Diệp Thành đội mũ màu xanh, trên mặt có mấy vết bùn, buồn bã nói.
“Mẹ nó!" Diệp Kiều cuối cùng cũng xác định, cô không phải bị ảo giác, đột nhiên mở hai mắt, lớn tiếng nói tục!
Thấy một bộ quần áo màu xanh, không rõ mặt, ở trước mặt mình, cô bò lên: “Diệp Thành?!”
Sau khi hét lên, tháo tóc có m.á.u giả ea, vì để túi này nên tóc cô đã bị cạo đi rất nhiều!
Diệp Thành cười, lộ ra một hàm răng trắng, đường núi xóc nảy, thân thể cô lung lay sắp đổ, đành phải bò lên phía trước, ôm lấy lưng ghế.
“Tiểu Kiều! Em có sao không? Có đau không? Cái tên kia đặt lên người em, rất đau đấy!" Đại Ngốc vừa lái xe vừa nói.
Diệp Kiều vừa muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Thành, nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Đại Ngốc, lúc này lại cảm động nói: "Mẹ nó, sao giờ khắc này em lại gặp phải anh cơ chứ?! Lúc nãy mẹ nó em bị dọa sợ muốn chết!"
Sợ bọn họ là lính đánh thuê của Hà Sơn, sợ họ phát hiện cô không chết, b.ắ.n cô!
Diệp Thành thực thụ sủng nhược kinh, mở hai tay ra muốn ôm em gái, nhưng mà em gái sau đó vẫn ghét bỏ mà né tránh: "Anh trai ngốc, so với c.h.ế.t thì đau này tính là gì!"
“Các anh sao lại đến đây? Sẽ không phải mọi người đều ẩn nấp ở biệt thự của Hà Sơn đấy chứ?" Diệp Kiều kích động hỏi: "Anh Kiêu quá cẩn thận với em! Nếu là lính đánh thuê khác sao em có thể đến được bãi tha ma chứ! Anh ấy cũng chẳng nói trước gì cả!"
“Thời điểm quan trọng còn không quên phát cơm chó!" Diệp Thành tức giận nói: "Anh nói em này cô nhóc kia, lá gan cũng lớn quá đấy! Biết ông lo lắng lắm không? Nghe nói em rơi vào trong tay trùm buôn ma túy đã muốn điều binh đi rồi!" Diệp Thành gõ đầu cô, tuy rằng là trách cứ những vẫn lộ ra sự cưng chiều của người anh.
Đừng nói là ông, chính anh ấy lúc nghe cô đang ở trong tay bọn buôn ma túy cũng cực kỳ lo lắng, cũng may là con nhóc này an toàn rồi!
“Ông đã đã biết……” Diệp Kiều có hơi xấu hổ, để ông lo lắng về mình rồi.
“Tiểu Kiều, phía sau giống như có xe tới!" Đại Ngốc nghiêm túc nói.
Diệp Kiều không có một giây chần chừ, "Ầm" một tiếng nằm xuống!
Trái tim lại nhảy lên đến cổ họng, mồ hôi lạnh ứa ra, Diệp Thành cũng nhanh chóng ngồi xuống đôi tay anh đặt vào s.ú.n.g máy ở trong ngực, lúc nào cũng có thể chiến đấu.
“Đại ngốc, anh Đại Ngốc……không có việc gì chứ……." Giọng Diệp Kiều run run nói, cảm giác có thanh âm đi qua bên cạnh, Đại Ngốc còn ấn còi xe.
“Có cái rắm gì! Chỉ là một người nông dân kéo máy kéo! Đại Ngốc này mẹ nó! Hù c.h.ế.t ông đây!" Diệp Thành tức giận đập vào gáy Đại Ngốc!
Mẹ nó!
Diệp Kiều sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc này cũng nói tục: "Anh Đại Ngốc, anh hù c.h.ế.t em!"
“Đúng! Cậu ấy muốn hù c.h.ế.t em để ở với A Kiêu!" Diệp Thành xụ mặt nói.
Phốc……
Diệp Kiều bị lời nói của Diệp Thành chọc đến bật cười.
“Cái gì, đúng là có xe thật mà!" Đại Ngốc vẫn nghiêm túc nói.
“Đó là máy kéo! Mẹ nhà cậu! Dám làm ngã em gái tôi, tôi bảo A Kiêu g.i.ế.c cậu!" Diệp Thành lại gõ đầu Đại Ngốc nói.
Diệp Kiều cũng không dám bò dậy, nằm ở trong xe, nghe bọn họ nói giỡn.
DTV
Bọn họ thật sự mang cô đi bãi tha ma, nơi thâm sơn cùng cốc này đã có người tiếp ứng, rất nhanh, cô đã bị mang đến nơi trồng đầy hoa anh túc, cũng tìm thấy Nhụy Hoa cùng với mẹ cô ấy.
Nhụy Hoa ôm cô mà khóc ầm lên, lần này nếu mà Diệp Kiều bởi vì cô ấy mà xảy ra chuyện, cô ấy cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp, cũng may, mọi người đều bình an vô sự mà đã trở lại!
“Hà Sơn! Mẹ nó anh đối với tôi bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!" Phan Linh ngồi ở trên xe lăn, nắm nắm tay, hung ác nói.
“Chị Phan! Chị tính sao?" Nói chuyện chính là thân tín của cô ta, Lạc Đà.
Lạc Đà cong eo, cung kính hỏi.
“Làm như thế nào……đương nhiên là đối nghịch với Hà Sơn! Đêm nay lúc mấy người chuyển hàng, đem đám A Mộc xử lý đi! Đoạt hàng lại! Hà Sơn mấy năm nay không có Phan Linh tao thì đã thế nào rồi? Còn không phải là bán không được!" Phan Linh hung tợn nói.
Phan Linh ở trong tập đoàn cũng có vây cánh riêng của mình.
“Vâng!” Lạc Đà lĩnh mệnh.
“Xử lý A Mộc! Cắt đứt cánh tay phải của Hà Sơn, về sau Phan Linh tao chính là đại ca ở đây!" Phan Linh kích động nói: "Mà bọn mày, về sau cũng sẽ giống như A Mộc, ở tập đoàn hô phong hoán vũ!"
Phan Linh vẻ mặt tự tin nói.
“Lạc Đà, làm việc đi! Đừng đánh mất hàng!" Phan Linh lại nói.
Lạc Đà thường ngày là một nhóm với Lục Bắc Kiêu nhưng anh ta lại là thân tín của Phan Linh, ngâm nghe Phan Linh chỉ huy!
Vì để ổn định địa vị của tập đoàn nên mấy năm nay, Phan Linh cũng lặng lẽ làm cho thế lực của mình lớn mạnh!
8 giờ tối, Lục Bắc Kiêu mang theo đám người Lạc Đà, xuất phát đi vào trong trấn lấy hàng, nửa đường, có tin ngắn phát ra mà không phải là người giao dịch mà là tập đoàn.
Màn hình sáng lên, trong miệng anh ngậm thuốc lá, nhìn vào trong màn hình, còn ngươi đạm bạc bỗng nghiêm túc lên.
Lại là mã Moore!
Não anh hơi chuyển động, phiên dịch những đường ngang dọc, dấu ngắt tạo thành mật mã: "Lạc Đà là người của Phan Linh, nó là kẻ phản bội, muốn g.i.ế.c cậu, đoạn đi hàng hóa của Hà Sơn! Queen."
Queen!
Lại là Queen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-411.html.]
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu, Lạc Đà đang ngồi ở trên ghế phụ.
“Anh Sơn, lần hành động này có biến sao?" Lạc Đà quay đầu nhìn anh, giương giọng hỏi.
Lạc Đà thật sự là người của Phan Linh?
Lục Bắc Kiêu híp mắt, trấn định như thường: “Điện thoại lại gửi đến quảng cáo rác! Hành động không đổi!”
Cách biệt hai năm, lúc anh sắp quên mất Queen này, thì người nọ lại gửi đến mã điện tín! Rốt cuộc là ai?!
Ban đầu, anh kiểm tra trung tâm truyền tín hơn nửa ngày cũng không tra ra kết quả, trạm truyền nói có thể gặp phải hacker rồi, nhưng họ tuyệt nhiên không tra ra được bộ phận kỹ thuật của hacker này, sau đó bỏ mặc!
“Lục Tiểu Cổn, sao rồi? Gửi đi chưa?” Diệp Kiều kích động hỏi.
Chính vào buổi tối hôm nay của kiếp trước, Lục Bắc Kiêu đã bị b.ắ.n trúng rồi trốn vào trong phòng trọ của cô! Cuối cùng thì Lục Tiểu Cổn cũng chịu nói cho cô tại sao kiếp trước ba cậu lại bị thương vào tối hôm nay! Đó là vì nội bộ tập đoàn buôn bán ma túy, phản diện đánh phản diện, anh bị người của Phan Linh ám toán!
Cô chỉ đành bảo Lục Tiểu Cổn gửi mã điện tín nhắc nhở anh!
“Gửi rồi, ba nhận được rồi!” Lục Tiểu Cổn hiếm khi nghiêm túc nói, đời này Diệp Kiều Thối thật sự thương ba mình, thương tiếc ba chịu chút thương tổn.
Diệp Kiều thở phào, đặc biệt đi kéo xích khóa chống trộm xuống, lỡ như anh trốn vào phòng của cô lần nữa thì sao?
Cũng thật tâm hy vọng anh có thể hóa nguy thành an, đừng bị thương trốn vào đây!
Mười giờ tối, lô hàng kia còn chưa đến, Lục Bắc Kiêu đứng ở bến cảng, ngậm điếu thuốc trong miệng, Lạc Đà và thuộc hạ của hắn toàn bộ đều đứng ở phía sau anh, cùng đứng đợi.
“Anh A Mộc, hàng sao còn chưa đến?” Lạc Đà sốt ruột, hắn cũng sợ bị tính toán.
Trong tập đoàn, tuy Phan Linh cũng chiếm nửa giang sơn, nhưng luận thực lực vẫn là Hà Sơn nhỉnh hơn chút, anh cũng có quyền lực hơn!
“Tính tình Wisetkaew cậu còn không rõ sao? Có lần nào đến đúng giờ chưa? Nói không chừng đêm nay không có hàng cũng có thể lắm đó!” Anh trầm giọng nói, chậm rãi hút điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía mặt biển đen ngòm băn khoăn.
Lạc Đà gật đầu, bất động thanh sắc, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Mười giờ rưỡi, mặt nước cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Anh A Mộc, họ đến rồi!” Tay sai của Lục Bắc Kiêu tiến lên báo cáo, một chiếc du thuyền cập bến, anh vứt đầu điếu thuốc đi, dập tắt, đi về phía bến cảng.
Lạc Đà đi theo ngay lập tức, lúc Lục Bắc Kiêu sắp đến bờ sông, s.ú.n.g trong tay Lạc Đà nhắm chuẩn vào đầu anh: “Anh A Mộc! Lô hàng này, chị Phan chúng tôi muốn rồi!”
Lục Bắc Kiêu dừng chân, giọng nam đắc ý vang lên, Lạc Đà làm động tác tay với thuộc hạ của hắn, sáu tên thuộc hạ của hắn toàn bộ đều lên du thuyền cướp lấy hàng trước.
“Lạc Đà, cậu có ý gì đây?” Anh lên tiếng hỏi.
“Anh A Mộc, người anh giúp là Hà Sơn, người chúng tôi giúp là Phan Linh!” Lạc Đà lớn tiếng nói: “Thật ngại quá, có thể đêm nay phải tiễn anh đi gặp diêm vương rồi!”
“Bằng bằng bằng”
Lạc Dà vừa nói xong thì thấy trên du thuyền truyền đến âm thanh đấu súng, thuộc hạ của hắn từng tên từng tên rơi xuống nước.
“Mày!” Lạc Đà kinh hoảng cực độ, lúc này Lục Bắc Kiêu đã nhanh chóng xoay người, nâng chân lên đạp rơi s.ú.n.g trên tay của Lạc Đà!
Người của Lục Bắc Kiêu vôi vàng tiến lên chĩa s.ú.n.g vào Lạc Đà, mà trên du thuyền, toàn bộ đều là người của anh, đâu có hàng?
Họ trúng kế của anh rồi!
Lạc Đà kinh ngạc nghĩ.
“Muốn cướp hàng của A Mộc tao? Chán sống rồi sao? Lạc Đà, người phải gặp diêm vương ngay chính là mày!” Lục Bắc Kiêu nửa ngồi xổm, khóe miệng giương lên, tay vỗ nhẹ lên mặt Lạc Đà, lạnh lùng cười.
Thì ra sau khi nhận được mã điện tín của Queen, anh đã liên lạc với Hà Sơn, mà lô hàng kia có lẽ giờ đã đến biệt thự rồi!
“Dẫn hết về núi!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng nói.
Biệt thự, đèn lửa sáng bừng.
Phan Linh xuất hiện trong phòng khách biệt thự dưới sự giúp đỡ của thuộc hạ cô ta, Hạ Sơn híp mắt nhìn cô ta đầy ý cười ngồi trên xe lăn!
Trong phòng khách, đều là thuộc hạ của Phan Linh!
“Hà Sơn, anh còn đang đợi hàng của A Mộc sao? Ha ha… e là anh ta hiện giờ đã thành tổ ong rồi đấy! Mà có lẽ giờ lô hàng kia đã rơi vào tay tôi rồi!” Phan Linh tự tin không ai bằng, người A Mộc dẫn theo đêm nay hầu như toàn bộ là người của cô ta!
Dù A Mộc kia có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể lấy một địch mười!
Hà Sơn hút xì gà, ánh mắt thản nhiên rơi trên gương mặt của Phan Linh: “Phan Linh, ai cho cô mượn lá gan đấy?”
“Hà Sơn! Anh cmn ít dọa tôi! Phan Linh tôi không phải người dễ bị dọa đâu!” Phan Linh cắn chặt răng nói: “Hiện tại ở đây đều là người của tôi! Giờ tôi có hàng rồi, có đường tiêu thụ, tập đoàn là của tôi rồi!” Phan Linh tự tin cực kỳ, mặt đầy bá khí.
“Chị dâu! Ai nói hàng nằm trong tay chị vậy?” Phan Linh vừa nói xong, giọng nói thuộc về Lục Bắc Kiêu vang lên.
Sắc mặt Phan Linh chợt biến, cô ta xoay đầu qua thì thấy A Mộc dẫn theo lính đánh thuê đã nguy trang xong đi vào, mà anh vẫn bình an vô sự!
!!!
Sao A Mộc còn sống?!
Sao anh có thể trốn thoát?!
Hai tay Phan Linh nắm chặt thành xe lăn, chỉ thấy mấy chục tên lính đánh thuê từ tầng hai ùa ra, họ cầm s.ú.n.g lục đứng ở hai bên lan can, khẩu s.ú.n.g nhắm vào phòng khách dưới đại sảnh.
“Ha ha ha ha ha” Lúc này đây, Hà Sơn đắc ý buông tiếng cười lớn.
Mà thân tín của Phan Linh và bọn thuộc hạ của cô ta đã giơ hai tay lên cao, bày ra tư thế đầu hàng từng tên một, Phan Linh ngồi trên xe lăn không thể chạy trốn đi đâu được nữa!
Cô ta nhìn Hà Sơn đang đi về phía mình.
“Anh, các người, làm sao, sao lại làm được?!” Phan Linh run rẩy hỏi, cô ta muốn lùi về sau, nhưng xe lăn đã bị thắng lại, căn bản không thể lui về được, sắc mặt cô ta trắng bệch, hỏi Hà Sơn.
Gương mặt Hà Sơn chứa nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.
“Phan Linh, là tên gián điệp cô vẫn luôn nghi ngờ, A Mộc, cậu ấy phát hiện ra mánh khóe của Lạc Đà và cô, báo tin cho tôi! Lô hàng kia, lúc chín giờ nhóm người khác của tôi đã nhận được rồi, mà tên Lạc Đà kia của cô còn đang bận theo sát A Mộc…” Hà Sơn đã đến trước mắt của Phan Linh, cúi người xuống cười nói với cô ta đang ngồi trên xe lăn.
Nói xong, bàn tay bóp chặt lấy cổ của Phan Linh!
Phan Linh trừng to hai mắt: “Hà, Hà Sơn, tha, tha cho tôi… Không có tôi… anh làm sao, bán hàng!”
Mà tay của Hà Sơn siết lại càng chặt…
Sắc mặt của Phan Linh đỏ rực, cô ta đã không thể hô hấp được nữa.
“Tiên nhân cô! Hà Sơn tôi đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô từ lâu rồi!” Hà Sơn hung ác nói: “Đm! Thật là ngu ngốc, dám tính kế với Hà Sơn tôi!”
Ông trùm ma túy lãnh khốc vô tình, bàn tay càng dùng lực siết chặt thêm, con ngươi trắng dã của Phan Linh trợn ngược lên toàn bộ, sắp ngạt thở mà c.h.ế.t ngay lập tức!
Lúc Phan Linh cảm thấy mình chỉ còn một ngụm khí cuối cùng thôi, Hà Sơn đột ngột thả tay ra, cô ta ho dữ dội, sắc mặt đỏ tía, tư vị của cái c.h.ế.t quá khó chịu!
“A Mộc, giao cô ta cho cậu đấy!” Hà Sơn móc khăn tay ra, chán ghét lau tay, giống như khi nãy bóp cổ Phan Linh đã làm bẩn tay hắn ta!
“Tại cô ta cứ nói cậu là gián điệp, giao cho cậu, tra tấn cô ta! Bắt đầu từ bây giờ, cô ta cũng không còn là chị dâu của cậu! Cô ta chỉ là một ả đàn bà tiện nhân!” Qua chuyện tối hôm nay, Hà Sơn càng yêu thương A Mộc hơn!
“Cô ta cho rằng không có cô ta, Hà Sơn tôi cmn không thể bán hàng được? A Mộc, chuyện bán hàng sau này toàn bộ giao cho cậu quản lí!” Hà Sơn lại nói.
“Vâng!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Phan Linh còn đang ho kịch liệt, mà Hà Sơn đã đi lên lầu, hắn ta vừa hạ lệnh xuống, tiếng s.ú.n.g của lính đánh thuê vang lên, thuộc hạ ở lầu một của Phan Linh, từng tên từng tên liên tiếp ngã xuống, Phan Linh nhìn thấy viên đạn sượt qua bên cạnh mình, sợ đến ngạt thở lần nữa.
“Cô Phan Linh, có một câu, cô vẫn thật sự nói đúng rồi…” Lục Bắc Kiêu cúi người, dán lên bên tai Phan Linh, khóe miệng giương lên: “Tôi thật sự là gián điệp!”